23 tháng 6, 2009

Đà Lạt của những mùa xưa cũ


Ba mươi năm vật vã trên giường bệnh, thảng họăc đôi lần có rời nhà thì cũng vào thẳng bệnh viện, Đà Lạt với tôi vừa gần mà cũng vừa xa lăng lắc. Ở giữa lòng Đà Lạt mà tôi vẫn luôn nhớ về Đà Lạt. Cảnh vật Đà Lạt trong tôi chỉ là những hình ảnh xưa cũ trong kỷ niệm cứ phai nhạt dần qua bao năm tháng. Đã từ lâu, rất lâu, tôi thèm được về thăm lại những con đường, những góc phố đã từng in dấu gót chân tôi, gót chân của một thời ấu thơ hồn nhiên, vụng dai. Nhưng mong ước vẫn chỉ là mong ước thế thôi, tôi phải kìm nén, chôn chặt cái ước vọng nhỏ nhoi ấy của mình vì còn quá nhiều thứ phải lo toan trong cuộc đấu tranh đầy khó khăn với căn bệnh dai dẳng của mình.

Rồi một ngày, trở lại với đời sống xã hội, đi giữa dòng người và nhà cửa không biết tự bao giờ đã trở nên đông đúc, nhộn nhịp hơn xưa, tôi bỗng thấy mình lạc lõng giữa một miền phố xá vừa lạ, vừa quen mà giật mình ngơ ngẩn. Đà Lạt bây giờ đổi thay nhiều quá. Đà Lạt bây giờ đâu còn là Đà Lạt của ngày xưa nữa


Đà Lạt của những mùa xưa cũ,
Có tôi lang thang trên khắp nẻo đường
Một khung trời bát ngát yêu thương
Nhẹ bước chân vấn vương mùi hoa cỏ
Từng ngỏ dốc xôn xao màu nắng gió
Phấn thông vàng rây rắc một trời mơ
Dáng ai đi ẩn hiện giữa sương mờ
Sương làm dáng choàng khăn lên lữ khách
Hồn mê đắm dưới khung trời nguyệt bạch
Nghe thông reo kể chuyện tình si
Chân bước đi mà hồn chẳng rời đi!

Đà Lạt đó với nỗi buồn muôn thuở
Liễu bên hồ vẫn đong đưa lá nhỏ
Như cô đơn soi bóng một nỗi niềm
Như thầm thì lời thật của trái tim
Gửi trong gió những chuyện đời dâu bể
Thành phố ngày xưa, sao giờ khác thế
Tôi ngẩn ngơ tìm mãi một dấu chân
Trong màn sương lãng đãng tiếng chuông ngân
Nghe giá lạnh len đầy trong nỗi nhớ
Ngày trở lại chân bước chùng, bỡ ngỡ
Cung tơ chiều ai hát tiếng ngân xa ...

3 tháng 6, 2009

CHỚI VỚI


Anh nơi phố núi em miền biển

Tím giữa hoàng hôn một nỗi sầu

Muôn trùng sóng vỗ cồn thương nhớ

Chới với vòng tay ôm mưa Ngâu.