7 tháng 12, 2010

NHỮNG NỖI NIỀM KHÔNG TÊN


Những giọt nước mắt em lăn qua giấc mơ tôi
Thấm vào bóng tối
Dịu dàng em nhìn tôi
Nỗi buồn vời vợi.
Dìu dặt băng qua lau lách thời gian
Những lời em thủ thỉ yêu thương
Trong chập chờn tỉnh thức tình yêu tuôn trào như thác đổ.
Hạnh phúc hòa cùng đớn đau
Dằn xé trái tim tôi,
Những nỗi niềm không tên
Òa vỡ...

Mộng tan rồi
Chỉ còn lại những hình ảnh rời rạc của em, về em
Và những lời thì thầm vang vọng từ sâu thẳm trái tim.

Chỉ mong được gần bên em
Hỡi ơi, sao bỗng đau lòng mà rơi nước mắt?
Vì sao tương tư nhau mà không thể sống cùng nhau
Vì sao tương tư nhau mà không thể cận kề nhau ?

Em xa xôi rồi
Thương tấm thân bé nhỏ
Mỗi ngày oằn vai gánh thêm niềm nhớ

Tôi- một linh hồn lạc lõng
Trái tim đau vẫn tồn tại qua ngày, qua tháng, qua năm
Hết một thời xuân
Nào biết đến niềm vui?
Câu thơ xót xa không hiện nổi câu cười
Ký ức nhạt nhòa, thời gian phủ bụi

Cơ duyên nào khiến hai ta gặp gỡ?
Nỗi niềm khát khao bày tỏ,
Run rẩy lời trái tim!

Gần nhau trong phút giây
Lìa nhau trong đớn đau
Vẫy tay chào nhau,
Nuối tiếc nhìn nhau lần cuối
Như là sắp vĩnh biệt nhau...

Kìa tiếng bước chân người đi trong giá rét
Gió tung bay vạt áo ai xanh
Biệt ly vội vàng quá!
Những tiếng dịu êm còn vẳng bên tai,
Ngỡ như em vừa mới qua đây
Kỷ niệm ngập tràn
Giờ như chút bụi lọt qua kẽ tay,
Và ngọn gió thời gian thổi tung đi, tan mất
Còn lại tôi nơi đây
Còn lại chiều nay những cánh hoa tan tác
Biến thành mưa, thành những giọt lệ sầu thương

Muốn quên.
Không thể quên.
Muốn quên
Chỉ càng thêm nhớ.
Nhớ mãi hơi thở em,
Nhớ mãi hương tóc em,
Còn mãi kiếm tìm hình bóng em
Đâu đó.

Bên em tôi đã biết thế nào là hạnh phúc,
Bên em tôi đã biết thế nào là yêu thương,
Đã có một giấc mộng trăm năm,
Đã có nợ duyên kiếp này,
Đã có em trong đời
Để tôi là chính tôi.