24 tháng 10, 2011

MÙA GIÓ TRONG TA



(Mây ơi cùng Gió đi vạn dặm
Tìm chút yêu thương chốn bụi trần.)




Chỉ còn vài ngày nữa, tháng 10 sẽ qua. Đà Lạt bắt đầu lạnh nhiều. Những cơn mưa triển miên, bầu trời sa xuống thấp và cái lạnh làm ta muốn gần bên nhau, ủ ấm cho nhau bằng vòng tay ôm xiết và bằng những môi hôn. Em trong hồn ta và ta trong hồn em, những lời yêu thương miên man không dứt. Trong hạnh phúc ngọt ngào xen lẫn đớn đau, thời gian vẫn trôi thật nhanh...

Anh chẳng biết vì sao ta yêu nhau nhưng hẳn biết vì sao ta còn phải cách xa nhau. Gần trong phút giây rồi xa, để mà thương mà nhớ. Phút bên nhau quá ngắn nên nhiều lúc  anh cứ ngỡ mình đang mơ.  Như hôm qua. Như sáng nay. Vỏn vẹn chỉ mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Giờ đã lại phải tiễn em lên xe...Có lẽ số phận đã sắp bày để chỉ một lần gặp gỡ là ta đã yêu nhau. Yêu nhau trong mùa mưa. Yêu nhau trong mùa gió. Yêu nhau trong cách xa. Và có lẽ, ta sẽ mãi yêu nhau khi một đời dang dở....

Mùa ta yêu có lẽ là mùa thu, dẫu thu không trải vàng trên lối. Chiều qua anh hát em nghe bài “Thu hát cho người” và em bào bài hát sao mà buồn quá:
“Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người,
Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi.
Mùa vàng lên biêng biêc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong ta hát vì xa người...”

Nhưng bài hát có buồn bằng tình ta? Có buồn bằng đời ta?

Em bảo rằng em yêu anh. Em bảo rằng em yêu gió. Những đồi gió lộng, như muốn thổi ta đi nhưng cũng nâng bước ta đi. Ừ, anh là Gió, còn em là Mây. Gió ơi, hãy đưa Mây đi cùng, hãy giữ tình đừng bay đi nhé. Mây ơi, dù lặng lờ cuối trời xa, hãy giữ cho tình đừng trôi nhé.

Tạm biệt tháng 10, tạm biệt tháng của gió. Rồi mùa gió sẽ quay về, mang theo tình yêu ăm ắp đầy thương nhớ.