28 tháng 8, 2008

MẸ LÀ ƠN PHƯỚC CỦA ĐỜI CON


MÁ LÀ ƠN PHƯỚC CỦA ĐỜI CON

Hãy thương yêu mẹ hết lòng, săn sóc ân cần, hầu hạ trìu mến, nhất là khi mẹ già yếu, bệnh hoạn xấu xí bẩn thỉu. Hãy nhớ lại thuở mình còn nhỏ, mặt mũi chưa được trơn láng như hiện giờ, ỉa đái ngay trên mình mẹ, và khi lên năm lên mười mẹ phải nhịn phần mẹ để mua món ăn ngon, sắm cái áo đẹp cho mình. Hãy xúc động sụt sùi mà cầm tay mẹ, nhìn mặt mẹ, theo dõi bước đi dáng ngồi của mẹ. Không như tấm lịch đẹp treo tường, tấm năm sau sẽ thay tấm năm trước, không như cái bàn gỗ mộc sẽ đứng mãi đó nếu ta không tự ý phế bỏ. Mẹ thì không, dẫu ngó vững chắc nhưng sự sống vốn rất dễ rung rinh, chẳng chóng thì chầy, rồi cũng tới một ngày -- thậm chí có thể chỉ trong thoáng chốc -- ta sẽ chỉ còn thấy được mẹ trong trí nhớ.


(Võ Hồng )

Má ơi! Từ một hạt bụi nhỏ nhoi nào trong vũ trụ bao la, con đã đến nơi này, được ấp ủ chở che, được sinh ra từ lòng má dào dạt yêu thương, được chen chân góp mặt với đời, dù đời đã lắm khi cho con những đau đớn, xót xa. Từng ngày, từng giờ con ngỡ ngàng khám phá thế giới rộng lớn quanh con, để thấy mình bé nhỏ, yếu đuối vô cùng nhưng vẫn đầy một niềm tin tưởng, bình an và hy vọng vì lúc nào bên con cũng có bóng dáng yêu thương, bàn tay chở che, chăm sóc của má. Má luôn là điểm tựa cho con trước những mưa gió, bão giông của cuộc đời. Má mở lòng đón nhận con bằng tình thương bao dung, rộng lớn như biển cả, không phàn nàn, không trách móc, không chê bai hắt hủi, cho dù con chẳng may sớm mang nặng đau đớn, tật nguyền. Dù nghèo khó, dù vất vả sớm hôm tảo tần nuôi một đàn con nheo nhóc đã sớm thiếu vắng đôi vai vững chãi chở che của một người cha, má vẫn âm thầm chịu đựng. Với con, má chính là hiện thân của đóa hoa Từ bi, một đời dâng tặng hết những dịu dàng cho chúng con. Má cũng chính là hiện thân của đóa hoa Hỷ xả đem đến cho đời con những giọt sương trong mát của Chân - Thiện - Mỹ, dạy cho con biết cách trao tặng và thứ tha. Không tính toan hơn thiệt, không ngần ngại, đắn đo, má cho con tất cả những gì má có. Má là hiện thân của đóa hoa Tâm sáng trong, má dạy cho con biết ý nghĩa của hai tiếng yêu thương, cho con hiểu thế nào là sự hy sinh cao cả. Có má trong đời này, được ở bên má mấy mươi năm trời với con là một ơn phước lớn lao. "Trong vũ trụ có lắm kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời nhất vẫn là trái tim người mẹ". Vâng, má chính là kỳ quan đẹp nhất hiện hữu giữa lòng con đó, má ơi! Từ nhỏ con đã đọc và thấu hiểu câu nói ấy, những mong sau này lớn lên sẽ có thể báo hiếu cho má…Thế nhưng, quá nửa đời người, con chưa làm được gì cho má. Dẫu rằng đứa con bất hiếu này vẫn luôn mong muốn làm vơi đi, dù chỉ là đôi chút, nỗi nhọc nhằn đeo đẳng suốt một đời gian nan của má, nhưng… con lực bất tòng tâm, xin má hãy tha thứ cho con!

Má ơi! Thời gian cứ âm thầm trôi đi, tuổi má ngày càng chồng chất. Những nếp nhăn in hằn dọc ngang trên trán má, trên khuôn mặt già nua của má. Phải chăng không ít trong số đó được tạo nên từ chính sự bạc bẽo, bất hiếu của chúng con? Mẹ già như chuối chín cây, cứ nghĩ đến một ngày nào đó má sẽ vĩnh viễn rời xa mình là lòng con lại đau nhói và mắt con rưng rưng lệ.

Có nhiều lúc con nghĩ về những tháng ngày gian nan, vất vả mà má đã trải qua khi con chưa có mặt trên cõi đời này mà bỗng có mong ước ngây ngô: giá như con có thể sẻ chia cùng má những ngày tháng đó! Trên rẻo đất miền Trung quê nhà chang chang nắng gió - nơi mà người làng mình đã tự nhận là "chó ăn đá, gà ăn muối"- má đã trải qua thời thiếu nữ cơ cực. Rồi những tháng ngày thiếu thốn, đói khát của những năm 40, 50 của thế kỷ trước, má một mình chăm sóc bà ngoại cho đến ngày ngoại mất vì bệnh tật và thiếu thốn.Dù nhọc nhằn, đắng cay thế nào má vẫn không đành lòng lìa xa quê nhà. Nhưng...chiến tranh đã không dung chúng ta trên mảnh đất quê hương. Má quyết định ra đi vì sự an toàn của chúng con và má đã đúng. Căn nhà nhỏ của gia đình ta đã tan hoang vì một quả đạn pháo sau ngày má con ta ra đi không lâu.

Ngày má đưa chúng con vượt biển trên chiếc thuyền nhỏ đi từ Bình Định tới Nha Trang, cả nhà ta suýt chết vì bão. Gần như với hai bàn tay trắng, cả nhà ta đã đặt chân tới được mảnh đất cao nguyên hiền hòa, thơ mộng này, nơi má đã được sinh ra và đã sống những ngày ấu thơ trước khi theo Ngoại về quê năm mười tuổi. Nhưng…lúc này, bà ngoại đã bán hết nhà cửa, xe cộ và số tiền thu được cũng đã tiêu tan vì những năm ly loạn, vì Tuần lễ Vàng…Nhà cửa, ruộng vườn thì đã ở lại cùng với khói lửa đạn bom, thế là, với hai bàn tay trắng, mấy má con ta bắt đầu những ngày tháng ăn nhờ ở đậu nhà người. Con không biết đã bao nhiêu lần má nuốt nước mắt tủi nhục vào trong vì bà con, họ hàng hắt hủi, bao nhiêu khinh thường má đã phải gánh chịu cũng chỉ vì chữ nghèo, chữ khổ, bao nhiêu đắng cay mà má đã âm thầm nếm trải. Má ơi! Khi ấy, sâu trong tâm hồn đơn sơ của má, hẳn là những đợt sóng triền miên của khổ đau cũng đã bao lần gào thét và chỉ có hình bóng yêu thương của những đứa con mới cho má sức mạnh để đứng lên, với gánh nặng oằn vai, cắn răng bước tiếp trên con đường dài hun hút của tương lai vô định …Suốt đời má chưa có được một ngày thong thả, có lẽ vì vậy mà má luôn vội vàng, tất bật trong từng cử chỉ, dáng đi cho dù sau này má không còn phải ngược xuôi kiếm sống nữa.

Một năm trở lại đây má yếu đi nhiều, má yếu đi nhanh đến nỗi làm con ngỡ ngàng. Tóc má bao năm qua vẫn đen nhánh cho dù má đã qua cái tuổi thất thập từ lâu. Bây giờ mái tóc ấy xác xơ, bạc đi khá nhiều rồi. Má ơi! Có phải vì thời gian đó con đi bệnh viên, nhọc nhằn trải qua hai lần phẫu thuật, chết đi sống lại, má ở nhà, quá căng thẳng âu lo nên sức cùng, lực kiệt và đã không còn đủ sức để chống chọi với quy luật khắc nghiệt của Tạo hóa? Giờ đây, khi con về nhà, lại đến lượt má phải vào bệnh viện. Má bệnh nhiều quá, bệnh tật đã làm má không còn tỉnh táo, má trở nên cáu bẳn, gắt gỏng khiến chị con càng thêm vất vả khi chăm sóc cho Má. Con không biết nếu như con - đứa con trai không may mắn của má thay chị chăm sóc được cho má thì má có như vậy không? Có lẽ không, bởi vì con biết lòng má vẫn dành cho con một tình thương có phần thiên vị như để bù đắp cho những thiệt thòi của con. Má ơi! Con một đời bất hiếu, chưa một ngày phụng dưỡng, chăm sóc má, cũng chưa một lần làm được gì cho má vui. Có lẽ nào một đời trót lỡ, mãi mãi con chỉ là một gánh nặng đeo đẳng trên vai má mà thôi?!

Con cầu mong má sớm lành bệnh trở về với chúng con. Má hãy cố gắng lên, má nhé! Con đang mong chờ từng ngày để sớm được đón má trở về đó! Con ước mong sao - lại một mong ước ngây ngô nữa - mỗi năm cứ đến ngày lễ Vu Lan, con lại MÃI MÃI được vui mừng cài lên áo một bông hồng đỏ thắm, cho dù chỉ là cài lên trong tâm tưởng.

( Ngày má đi bệnh viện )

20 tháng 8, 2008

NGÀY EM ĐẾN


NGÀY EM ĐẾN

Em đến hôm nào như giấc mơ
Như ta ước hẹn tự bao giờ
Rợp bóng hàng mi che mắt biếc
Dáng nhỏ ngọc ngà, anh ngẩn ngơ

Mắt ngại nhìn nhau, run đôi tay
Mà nghe tình ý đã lên đầy
Anh trộm nhìn em bằng mắt... liếc

Em giấu nỗi niềm trên nét mi


Anh ngỡ em là đóa hoa duyên

Bỗng chốc quên đi những lụy phiền

Xao xuyến cõi lòng anh mở ngõ

Say ngất hương thầm trên tóc tiên

Ước nguyện bao giờ xanh giấc mơ
Hồn anh khắc khoải nỗi mong chờ
Em đến, mang một trời ước vọng
Em về, mình anh nghe bơ vơ

Em đã đi rồi mưa rơi mau
Bóng trăng ngày cũ cũng vương sầu
Ước nguyện đơn sơ đành tan vỡ
Gói ghém ân tình gửi về đâu?

Lời nói hôm nào vang trong mây
Chiều nay sương núi đã rơi đầy
Anh nhớ em nhiều, em có biết
Tình có về thơm giấc ngù say ?

19 tháng 8, 2008

HỎI THẾ GIAN TÌNH LÀ VẬT GÌ?


Hỏi thế gian tình là vật gì? (Kim Dung)

Không dễ gì định nghĩa được tình yêu. Tuy nhiên ai cũng phải công nhận tình yêu là một điều gì đó huyền ảo, bí ẩn và cao thượng. Có lẽ tình yêu là kết tinh của mọi cảm xúc trần thế mà con người có thể có được. Có người bảo rằng tình yêu là sự chia sẻ: chia sẻ những giấc mơ, niềm hy vọng, sự dịu dàng, niềm hoan lạc, nỗi đau và cả những giọt nước mắt. Ta chia sẻ tất cả những gì ta có cho người mình yêu, không đắn đo, không ngần ngại, thậm chí sẵn sàng hy sinh cả chính bản thân mình. Có người lại chỉ thấy ở tình yêu nỗi đau đớn và mất mát. Và giữa những trăn trở và biến động của nhịp sống đương đại đầy rẫy những bất trắc, có người còn băn khoăn, nghi ngờ: tình yêu có thật sụ hiện hữu giữa cuộc đời này hay không?

Cho dù tin hay không thì tình yêu vẫn là câu chuyện muôn thuở của nhân loại. Ngàn đời nay và ngàn đời sau cũng không nói hết được thế giới muôn hình, muôn vẻ của tình yêu. Khi người ta yêu, cuộc đời bỗng bừng lên một sắc hồng tươi thắm. Trong sắc màu lung linh ấy của tình yêu, người ta cảm thấy cuộc sống tươi đep và đáng yêu biết bao. Thế nhưng, khi tình yêu đến mang theo biết bao ngọt ngào, trìu mến thì khi ra đi tình yêu cũng để lại bấy nhiêu cay đắng, xót xa. Vậy thì tình yêu là gì mà có một sức mạnh và quyền năng to lớn đến nhường ấy? Ta hãy lắng nghe người định nghĩa tình yêu:

YÊU

Yêu là yêu, là nhạc lòng lên điệu

Là tâm hồn ghi khắc bóng hình ai

Là nhớ nhung, mơ mộng suốt đêm dài

Là chờ đợi bước chân người thân mến

Yêu là mắt nhìn nhau đầy âu yếm

Môi ngập ngừng mà nói chẳng nên câu,

Lúc gần nhau quên vạn nỗi u sầu

Và thấy cả cuộc đời lên sắc thắm

Ái Trinh

(LOVE

Love is love, the swelling songs of heart

The soul on which is graven an image

To yearn, to dream for endless nights

To await the footfalls of the beloved

Love is eyes caressing each other

Trembling lips that can utter no phrase,

When together the forgetfulness of a million sorrows

And seeing life in brilliant colors)

Có người lại khái quát tình yêu một cách giản dị nhưng hàm súc để rồi

vẽ ra một viễn cảnh thật tươi đẹp:

Tình yêu thoạt đầu là một cái nhìn

Rồi là một nụ cười

Rồi là một tiếng nói

Rồi là một lời hẹn

Rồi là một buổi trùng phùng đôi lứa giữa muôn hoa

(Bài ca Ả Rập)

(Love is at first a look

And then a smile,

And then a word,

And then a promise,

And then a meeting of two among flowers)

(From the Arabic)

Và đây một tình yêu nồng thắm và đầy ngưỡng vọng. Liệu có ai yêu say đắm hơn thế này chăng:

THƯƠNG YÊU

Em yêu anh thế nào? Em xin kể anh nghe.

Em yêu anh, yêu thăm thẳm, yêu mênh mang, yêu vời vợi

Yêu cạn hồn em, như khi một mình một bóng

Em lần tìm Lẽ sống với Thiên sủng cao siêu.

Em yêu anh thầm lặng như mỗi ngày

Khi thầm lặng nhất, dưới ánh mặt trời cũng như ánh nến

Em yêu anh thanh thản như kẻ tìm Cao cả;

Em yêu anh trong trắng như bất chấp Khen Chê

Em yêu anh đê mê như nỗi buồn

Đê mê thuở nọ, say sưa như tín niệm ngày thơ,

Em yêu anh với mối tình em tưởng mất

Khi mất các vị thánh mình yêu! -Em yêu anh với hơi thở,

Với nụ cười, với nước mắt của tất cả đời em!-Và nếu Chúa muốn

Em chết rồi quyết lại yêu anh hơn...

Elizabeth Barrett Browning,1874

(How I do love thee? Let me count the ways

I love thee to the depth and breadth and height

My soul can reach ,when feeling out of sight

For the the ends of Being and ideal Grace.

I love thee to the level of every day's

Most quiet need, by sun and candlelight.

I love you freely, as men strive for Height;

I love you purely, as they turn from Praise.

I love thee with the passion put to use

In my old griefs and with my childhood's faith.

I love thee with a love I seemed to lose

With my lost saints- I love thee with the breath,

Smiles, tears, of all my life!-And if God choose,

I shall but love thee better after death.)

Elizabeth Barrett Browning,1874

Tôi cũng không biết tình yêu là gì. Nhưng nếu tôi yêu em, tôi sẽ yêu như thế đó và nếu em cũng yêu tôi, xin hãy yêu bằng tình yêu như thế đó.

Bởi vì tôi tin tình yêu là một cái gì đó đẹp đẽ và cao thượng bất chấp với tình yêu ấy ta có được hạnh phúc trọn vẹn hay không

Đòi hỏi như thế, tôi có tham lam quá không?


10 tháng 8, 2008

Truyện ngắn hay: CHỊ GÁI



Chị ngồi trên phản, quần đùi thiệt ngắn, húp canh đánh sột. Canh dưa cải chua nấu thịt bò, món mẹ nấu mà chị thích nhất. Chị nói với về phía tôi, lúc ấy đang chúi đầu vào quyển giáo khoa lớp 8.

- Con Dinh sau này học vừa thôi nhé. Kiểu gì mày cũng xinh hơn chị. Cố học cách mà chọn chồng. Đàn bà chỉ cần có thế.
Học cách chọn chồng. Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ về chị. Rõ nét nhất. Chân thật nhất. Chị lấy chồng Tây, rồi đi Tây năm tôi học lớp 10. Kể từ đó, hình ảnh của chị bị thời gian xóa dần đi như kiểu người ta xóa mực bút dạ trên bảng mica, chỉ mờ đi chứ không bao giờ sạch được, lâu ngày thành những vệt kéo dài loang lổ. Một năm chị gọi về nhà một lần. Lần nào cũng vào ngày 7 tháng 7 âm lịch. Có lần mẹ mắng:

- Tao với mày có phải Ngưu Lang - Chức Nữ đâu mà mày năm nào cũng gọi về ngày này hả con?

Mẹ khóc rưng rức lên. Đêm nằm tôi vắt tay lên trán. Thấy mình sao kỳ lạ. Đã bao lâu rồi, tôi quên mất cảm giác mình có một người chị gái.

Lúc tôi vào đại học, chị gửi quà về. Một cái vòng tay khắc tên tôi trên đó. Đến lớp lũ bạn xuýt xoa khen đẹp, hỏi mua ở đâu, bao nhiêu tiền... Tôi kể chị tôi cho.

- Dinh có chị gái à?

- Chị lấy chồng Tây, đi rồi.

- Sướng nhé!

- Ai sướng? Sướng thế nào?

Tôi gọi điện hỏi chị:
- Chị có sướng không?

Chị cười to trong điện thoại. Lảnh lót. Ngân dài. Mẹ bảo tiếng chị cười như tiếng khánh rung. Chắc tại mẹ đặt tên chị là Khánh.

- Mày lớn rồi Dinh ạ.

- Bao nhiêu năm có gặp đâu mà chị biết em lớn?

- Biết quan tâm đến chuyện sướng khổ là có lớn lên rồi.

- Thế chị sống thế nào?

- Người ta có hàng trăm nỗi lo hằng ngày. Tao thì chỉ có một. 5 giờ chiều mua cho được ổ bánh mì dài cho buổi tối vì thằng chồng nó thích bánh cửa hàng ấy. Và chỉ đúng 5 giờ chiều, hàng bánh mới nướng mẻ mới, không đến ngay thì hết. Nếu cuộc sống như thế được gọi là sướng, thì chị mày cũng sướng Dinh ạ.

Hôm ấy tôi gác máy. Thấy lòng lộn xộn, rối rắm.

Mùa hè ở miền Trung hanh hao dữ dội. Rừng rực như đứa con gái lúc nào cũng khát khao. Có đợt gió nào là được vuốt ve mơn trớn đợt ấy. Hết quãng rồi lại càng khát khao hơn. Mẹ xin ở đâu về được cái giường gấp vải dù bộ đội bạc thếch, nhìn là biết nặng trĩu gió sương. Không biết có đỡ thêm được nổi chút ân tình nào nữa không. Tôi gối đầu lên đùi mẹ, đợi đàn cò về. Mà chỉ đợi thế thôi chứ cò nào về trên mấy cái cột nhà bê tông nữa. Mẹ thì thầm thủ thỉ, như kiểu người ta kể chuyện cổ tích.

- Tóc con Dinh hoe hoe nhỉ! Không như tóc chị Khánh mày. Hôm trước xin mẹ đi làm xoăn phải không? Mai nhắc mẹ đưa tiền nhé. Đi học có cần gì không. Có để ý thằng nào chưa? Mẹ thấy thằng Vinh hay kiếm cớ sang tìm Dinh lắm đấy.

Tiếng mẹ lúc xa lúc gần. Miên man, bất tận. Cứ ủ ê như nỗi nhớ không vượt được khỏi bờ môi. Tôi thấy nước mắt mình đột nhiên rịn ra vô cớ.

- Mẹ ơi, sao chị Khánh không về?

Câu hỏi đập vào khoảng không, vỡ òa ra. Những mảnh vụn găm mỗi nơi một ít, nên cứ đau ri rỉ không thôi. Chiều tà, mẹ lại nấu canh cải chua với thịt bò. Tôi ôm mẹ từ sau lưng, hít hà.

- Mai mốt con chọn chồng giỏi hơn chị Khánh mẹ hén.

Vai mẹ gầy, khô cong đột nhiên nhũn ra, lềnh lệch. Hôm đó chắc có giọt nước mắt nào rơi lẫn vào nên bát canh dưa cải mặn hơn mọi khi.

Tháng mười một, trời miền Trung lênh láng nước. Gió mùa đông bắc oằn oại mãi cũng vượt qua được dãy đèo Hải Vân, vậy mà vẫn còn lạnh ghê lạnh gớm. Chị về, áo dạ tím, bốt cao, gõ lên hè đường lộc cộc. Cả ngõ chìa đầu ra xem đứa nào chơi trội, guốc dập hơn cả tiếng mưa. Chị chỉ nhoẻn miệng cười. Nhìn hiền thấy lạ!

Cả tuần cả nhà ăn canh dưa cải chua. Hôm thì với thịt bò, hôm lại với cá rô đồng, phần chiên giòn, phần nấu canh. Mẹ ngồi vuốt tóc chị, bảo:

- Sao tóc mày càng ngày càng đen thế hả Khánh?

Mẹ thở dài thườn thượt. Chị cũng chỉ nhoẻn miệng cuời. Cũng rất hiền.

Hàng xóm sang chơi, hỏi han tíu tít.

- Cô Khánh giờ nói tiếng Tây chắc còn giỏi hơn tiếng Việt.

- Ăn bánh mì, bít tết có khác. Cô Khánh trắng ra nhiều, nhìn cứ như Tây.

- Cô Khánh có anh bạn Tây nào giới thiệu cho con gái nhà bác với.

- Phen này nhà bà được nhờ nhé!

Chị lại cũng chỉ nhoẻn miệng cười. Chị Khánh của Dinh trước kia mặc quần đùi, húp canh sồn sột. Chị Khánh của Dinh ăn to nói lớn, mắng ai thì như hất cả bát nước vào mặt đừng hòng ngóc đầu lên. Chị đâu biết cười nhoẻn.
Chủ nhật, chị bảo Dinh.

- Cà phê không?

- Ừ.

Hai chị em vào một quán nhè nhẹ, có trúc có tre có bồn phun nước, bật nhạc giao hưởng nghe chừng cũng du dương lắm. Chị hỏi Dinh học hành thế nào, đã có nguời yêu chưa? Có định đi du học không, chị thấy bây giờ người ta đi nhiều lắm. Nếu muốn thì chị tính. Rồi chị lại hỏi mẹ có khỏe không? Có bệnh gì mà giấu không cho chị biết không? Nhà cửa có cần mua sắm gì không? Dinh bảo mẹ chỉ cần chị ở nhà. Thế là ngắt hết hàng loạt câu hỏi.

Chị uống nước cam. Dinh uống Coca. Quán chuyển sang phần nhạc trẻ. Quán càng lúc càng có thêm nhiều khách tầm độ mười tám hai mươi. Chị cười:

- Chắc lúc nãy chúng nó chê chị già.

Dinh lại ngắt:

- Chồng chị thế nào?

Mẹ đã dạy đàn bà may mắn, nhắc đến chồng mắt tự nhiên sáng rực lên. Mẹ bảo đó là hạnh phúc. Đàn bà bất hạnh, nhắc đến chồng tự nhiên lồng ngực siết lại, mắt mờ đi chao đảo. Dinh dò thử. Thấy chị chỉ ngồi yên.

Chị xin thêm ấm trà. Dinh gọi đĩa hạt dưa. Quán vẫn nhạc trẻ, ì ầm ở một góc xa. Chị hỏi Dinh có biết đánh bạc không? Dinh bảo chỉ mua vé số. Chị cười bảo đánh bạc mất nhiều hơn nhiều. Đàn bà mà chỉ mong ước hạnh phúc ở một nguời đàn ông thì giống như đánh bạc. Mà đã gọi là bạc thì chẳng bao giờ thắng. Chỉ là thua sớm hay thua muộn mà thôi. Nhưng rốt cuộc cũng là mất hết. Chị thì thích thua sớm. Gọn và nhẹ. Nỗi đau tụ lại như đá đông. Chứ mà thua muộn, thì đau lắm. Vì nỗi đau cứ pha lẫn hy vọng, rồi thỏa hiệp, rồi ám ảnh... Cả đời này cũng không thể dứt.

Trời muộn. Gió rát vào mặt. Chị ngồi sau xe máy, hai tay vòng qua người Dinh, mặt úp vào lưng Dinh thở khẽ. Chị thầm thì:

- Ngày xưa trời lạnh, cũng đã có người hay thổi vào lưng chị như thế.

Dinh ngạc nhiên:

- Tiểu tiết thế mà chị cũng nhớ nhỉ?

- Ừ, đàn bà si mê đàn ông vì tiểu tiết mà Dinh. Một chút hà hơi vào gáy lúc mùa đông đủ để bắt đầu "canh bạc". Sau này, ráng mà làm người đàn bà độc lập nghe Dinh.

Chị đi rồi. Miền Trung cũng thôi mưa. Mẹ ngồi gấp áo ngoài sân, mân mê vuốt cho hai tà phẳng lì, chiếc áo chị để quên ở nhà. Hàng xóm thở dài "Sao mà phải đìu hiu đến thế!". Đến mùng 7 tháng 7. Chị không gọi điện về. Sang đến rằm, chị vẫn không gọi. Ngày sinh nhật chị, chị cũng bặt tăm. Mẹ bảo Dinh gọi điện sang hỏi. Điện thoại không ai nhấc máy trả lời, xì xồ một tràng tiếng Pháp đã được cài đặt sẵn mà Dinh không hiểu. Ngày Noel rồi đến Tết ta. Đêm nào mẹ cũng nằm nghiêng. Gió ràn rạt qua ô cửa.

Dinh cũng nằm nghiêng. Không biết canh bạc của chị có phải đã thua sạch sành sanh. Mẹ bảo Dinh viết thư sang, nói chị Khánh thôi vứt hết mà về nhà với mẹ. Có canh dưa cải chua nấu thịt bò, nấu cá rô đồng.

Lại đến ngày mùng 7 tháng 7. Chị gọi điện về. Mẹ chửi um lên trong điện thoại. Chị cười, khoe vừa đi ngoại tình xong. Thằng chồng giận lắm. Nhưng chẳng chịu ly dị, sợ chị đòi chia tài sản. Chị cười khan trong điện thoại. Tay mẹ run, bấu vội lấy thành tủ. Dinh giật vội ống nghe, mắng:

- Chị điên đấy à?

Chưa hết câu đã nghe tiếng nấc đầu bên kia.

- Dinh à, chị vẫn còn chưa được thua hết. Ráng mà làm người đàn bà độc lập nghe Dinh!

Phan Ý Yên

7 tháng 8, 2008

Truyện ngắn hay: ĐÚNG NƠI QUY ĐỊNH



-Bức thư mà anh mới nhận hôm qua đâu rồi? - Homes giận giữ hỏi.
- Còn ở đâu nữa? - Vợ chàng điềm tĩnh đáp mà không mảy may ngạc nhiên - Nó ở nơi quy định ấy.

Bi kịch của Homes là ở chỗ vợ chàng có tính cẩn thận đến mức quái đản. Nàng chẳng những cẩn thận thu dọn đồ vật của mình mà còn thu dọn cả đồ vật của chồng nữa.
Homes lấy Helena bởi vì nàng có vóc dáng cân đối, xinh đẹp, nói tóm lại là nom giống cô người mẫu đỏm dáng trong các cuốn tạp chí thời trang của Pháp. Song đức ông chồng tương lai trước khi cưới lại không thể ngờ được rằng vợ mình lại kỹ tính đến thế. Nếu như chàng thấy trước đức tính ấy thì chắc hẳn chàng đã suy đi tính lại hàng trăm lần xem mình có nên lấy vợ không. Té ra là đối với hôn nhân thì đôi chân thon thả không phải là điều chủ yếu nhất.

Cái cảnh mà chúng tôi miêu tả ngay trong phần mở đầu của thiên truyện này, thường xuyên được lặp lại, mỗi ngày một nhiều hơn.

- Thế cái búa đâu rồi - Có lần Homes quát lên.

- Thế hôm qua anh để nó ở đâu? - Helena từ tốn nhắc lại.

- Ở trên bàn ăn ấy, anh nhớ rõ điều đó mà!

- Đúng vậy, nhưng phải chăng chỗ của nó là ở đấy? Nó nằm trong hòm chứa dụng cụ ở nhà kho ấy. Nếu như anh sắp xếp mọi thứ đúng nơi quy định thì có phải đỡ mất công đi tìm, còn em cũng không phải cất nó đi và anh đỡ phải hỏi lại không.

Và chuyện này cứ thế tái diễn hết ngày này sang ngày khác.

- Cuốn sách của anh đâu rồi? Cái cuốn sách mà anh mới đọc hôm qua ấy.

- Dĩ nhiên là nó ở nơi quy định.

- Anh để nó ở trên ghế bành nhưng nay chẳng thấy đâu cả.

- Thế đó là chỗ của nó à? Sách phải nằm trong tủ sách chứ không phải trên ghế bành.

- Nghe đây này, Helena, nếu như em muốn giữa chúng ta có hòa bình thì chớ động chạm vào các đồ vật của anh. Cứ để mặc kệ chúng nằm ở chỗ mà anh đã để.

- Nghe đây này, hỡi ông chồng của em - Helena đáp - Nếu như anh muốn em được hạnh phúc thì hãy đặt đồ vật vào đúng nơi quy định. Có như thế thì anh mới tránh cho em cái việc chuyên môn phải đi thu dọn đồ đạc của anh…

Homes phải cố gắng lắm mới nén nổi cơn giận. Chàng tìm bao thuốc lá mà cách đây mươi phút còn nằm trên nóc chiếc radio: Vào những giây phút xúc động chàng bao giờ cũng muốn hút một điếu thuốc. Không tìm thấy bao thuốc, Homes bực dọc gầm lên:

- Thế bao thuốc lá của tôi đâu rồi? Cô đã giấu nó ở chỗ nào?

- Em chả giấu nó ở đâu cả, mà chỉ đặt nó vào đúng nơi quy định thôi, ở trong hộp đựng thuốc lá ấy.

Homes đã hết chịu nổi. Chàng lao đến bóp cổ vợ. Lúc này hai vợ chồng đang ở trong phòng khách.

- Hãy gượm, hãy gượm đã anh! - Helena khò khè ú ớ kêu lên.

- Cô đừng có mà hòng tôi tha thứ! Tôi đã chịu đựng cô như thế là đủ lắm rồi.

- Mà nào em có xin tha thứ đâu! Anh cứ việc giết em đi. Song không phải ở đây. Xác em phải nằm trong phòng ngủ chứ không phải ở ngoài phòng khách.

Những lời của nàng khiến chàng bừng tỉnh. Homes buông tay ra. Chàng thở hổn hển mấy phút, đoạn lôi khẩu súng lục từ trong ngăn bàn ra rồi nã một phát đạn vào trán mình. Helena nhìn chồng từ từ ngã xuống sàn nhà và buồn bã lắc đầu mà nghĩ rằng chàng nằm không đúng nơi quy định.

- Ôi những người đàn ông này - Nàng thở dài, thì thầm nói và lôi xác chồng vào đúng nơi quy định - vào phòng ngủ.

Garcia (Tây Ban Nha) - Lê Sơn (dịch)

6 tháng 8, 2008

THI THAM VOI "CHANH"

Đừng che dấu tình yêu và sự dịu dàng của mình. Hãy làm cuộc đời bạn tràn đầy sự ngọt ngào. Hãy nói những lời yêu thương khi bạn còn nghe được và tim bạn còn rung động.

Henry Ward Beecher


Ai bảo rằng em rất chanh chua
Anh chẳng tin đâu, chớ nói bừa !
Chỉ biết bên anh em rất dịu
Ngọt lịm tim anh tiếng dạ-thưa

Cho dù em đúng thật ...quả chanh
Anh hái em về để đầu nằm
Lâu lâu anh lấy chanh ra ngửi
Cho hương em ngập kín hồn anh ...

Cho dù em "chính hiệu "...chanh cây
Có sao? Anh chẳng sợ mảy may
Anh sẽ "vắt" chanh ...pha nước uống
Vỏ chanh anh làm... ô mai ngay!

Nước chanh sẽ ngon như môi em
Một đời anh uống chưa đã thèm
Nhấp môi, anh thở ra ...hơi rượu
Say ngất tình em như ma men!

Mặc đời, ai vắt chanh bỏ vỏ
Anh thề: anh chẳng bỏ em đâu
Uống cả hồn em, ăn cả ...xác
Để ta hòa quyện suốt đời nhau!

TRA LAI GIAC MO


Trả làm sao vẹn nguyên màu cổ tích
Thuở ngày xưa hoa lá dậy hương tình?
Trả làm sao cho vẹn nguyên thân xác
Để một kiếp nào tôi được tái sinh?...

Tôi sẽ đứng chờ em nơi cuối phố
Dắt đưa nhau qua hết những con đường
Tay nắm tay và hồn ta nín thở
Giản dị trao nhau hạnh phúc bình thường

Gió sẽ hát những lời ca diễm ảo
Xua tan đi u uẩn giữa hồn tôi
Những đau đớn chỉ còn là dĩ vãng
Và em thôi nhỏ lệ xót thương người

Tôi nhắm mắt cố quên đi thực tại
Vay mượn từ em đến cả nụ cười
Biết trả làm sao chút tình si dại
Vay mượn phút giây, trả suốt một đời!

Xin trả lại em lời tình dịu ngọt
Em biết chăng em, đời chẳng như thơ
Xin trả lại em tháng ngày hạnh phúc
Đã có lần tôi vay mượn trong mơ...

DU LA MOT NUA CUA TOI


Thế nào là một niềm vui
Nỗi đời được- mất, nụ cười mong manh?
Thế nào thì gọi là xanh
Để ta rót thắm cho tình ngát hương?
Thế nào thì gọi là thương?
Ngày dài ngơ ngẩn, đêm trường thở than!
Thế nào là một nỗi buồn
Ai đem héo hắt khơi nguồn xót xa?
Thế nào mới gọi là xa
Gần trong gang tấc thế mà... chia phôi
Thế nào là biết, em ơi!
Biết yêu, biết ghét, biết lời trung trinh
Thế nào là nghĩa, là tình
Mở lòng đem cả chân thành trao nhau?
Thế nào là những đớn đau
Để cho nước mắt ngược vào tim côi?
Dù là một-nửa-của-tôi
Thế nào em cũng phương trời xa xăm!



CHOT HIEU


Tình yêu như muối mặn
Càng uống càng khát thêm
Tình yêu như mật đắng
Đã nếm làm sao quên

Tình em như hơi thở
Ấm dịu cả giấc mơ
Tình anh như sóng vỗ
Xô mãi một bến bờ...

Đi qua bao năm tháng
Tình yêu mới ban đầu
Anh như ngày nắng hạn
Em là cơn mưa Ngâu

Dù chỉ là một giọt
Ngọt mát cả đời anh
Dù chỉ là thoáng chốc
Mộng ước lại tươi xanh

Tình ơi! Dài rộng quá
Bên dốc đời chênh vênh
Anh thấy mình bé dại
Giữa cuộc tình chông chênh