9 tháng 4, 2008

GUI NGUOI TRONG MONG




Trời hỡi! Làm sao khi khát đói
Gió trăng có sẵn làm sao ăn
Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phũ phàng
(HMT)

GỬI NGƯỜI TRONG MỘNG


Người ở nơi nào trong cõi mơ
Để tôi vương vấn đến bao giờ
Đêm đêm tựa đầu trên gối mộng
Tôi tìm say đắm giữa vần thơ

Ôi! Thuở ban đầu mộng trắng trong
Vu vơ mà sâu nặng bên lòng
Bắt đầu chỉ từ một ánh mắt
Thế rồi...thế là...bao nhớ nhung!

Vầng tóc em mềm như áng mây
Em đi, ngơ ngẩn một phương này
Áo mỏng mơ hồ như cánh mỏng
Vóc ngọc, thân ngà sương khói bay ...

Đôi mắt em nhìn trong lặng lẽ
Trao cả tin yêu, cả tấm lòng
Đừng nói, người ơi, trong cõi mộng
Trăm nghìn ngôn ngữ cũng là không!

Có những đêm buồn chong mắt sâu
Tôi nằm trơ trọi dưới trăng sao
Trong mộng em cười duyên dáng quá
Tôi ước một đời mãi chiêm bao

Làm sao giữ được người trong mộng?
Mộng đẹp dường như rất chóng tàn
Vẫn biết người mơ là hư ảo
Xin mộng đừng qua quá phũ phàng!



7 tháng 4, 2008

TÌNH YÊU VÀ LÝ TRÍ (LOVE & REASON)



Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ,Đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi.
Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Đức hạnh và những thói xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.

Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.

Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.

Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.

Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.

Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.

Tham Lam trốn trong một bao tải…

Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.

Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.

Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"

Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.



5 tháng 4, 2008

LAM MOT CUOC CHIA LY CO DE KHONG?


Không dễ cũng không khó. Một khi tình cảm đã trở nên miễn cưỡng
như một thứ bổn phận thì chia tay là một kết cục có thể thấy trước.
Vấn đề là ta có can đảm nhìn vào sự thật ấy không. Níu kéo mà làm gì, ta không thể như ai kia van xin người tình "Xin người cứ gian dối nhưng xin người đừng rời xa tôi". Đêm mất ngủ, ngày biếng ăn, cứ thẫn thờ
suy nghĩ, nghĩ suy đến mệt mỏi rã rời, hình bóng ai kia vẫn cứ ẩn hiện quanh đây như trêu như cợt. Buồn không? Đau không? Trái tim ơi !
Xin hãy cứng rắn lên! Tất cả đã thành dĩ vãng. Dĩ vãng ấy dù buồn hay vui
thì cũng là một quãng đời ta đã sống, sống hết mình với những tình cảm
chân thành nhất, đã cho đi và đã nhận lại những phút giây hạnh phúc và
đớn đau, thậm chí có cả những giọt nước mắt. Có cần phải nhớ mãi không?
Có cần phải quên đi không? Xin phó mặc cho thờ gian. Hãy giữ lại những gì
tốt đẹp nhất, dù chỉ là một nụ cười cuối cùng cho nhau...

ĐÊM
Lại một đêm mất ngủ
Ta ngồi như đá xanh
Mưa có thành thác lũ
Cuốn trôi dấu ân tình?

Có gì như là nhớ
Có gì như là quên
Có gì mà trăn trở
Cho tâm tư muộn phiền ?

Ai một thời nông nổi
Giật mình bỗng xót xa
Ai sống đời mòn mỏi
Mới thấu hiểu lòng ta ...

Người xa rồi, vô nghĩa
Chợt nghe gió lạnh về
Đêm hắt hiu một bóng
Giọng cuồng ca não nề!

Hỡi dòng đời muôn hướng
Đâu lối dành cho ta?
Ôi, lòng đời vô lượng
Tình người quá phôi pha!



TICH MICH




Ngất ngư ảo mộng thiên đường
Uống sao cho cạn ngọn nguồn xót xa
Cũng đành xác bướm, xương hoa
À ơi, cánh mỏng lụa là chóng phai
Này em mắt phượng, mày ngài
Cớ sao thăm thẳm để ai tiêu hồn ?
Tái tê cỏ uá hoàng hôn
Ơn sâu dù chỉ giọt sương hững hờ
Ô hay! Giây phút tình cờ
Mắt em vừa chạm bất ngờ tim anh
Cho nghe bát ngát tình trần
Cho quên đi kiếp phù vân vật vờ
Hồn hoa, xác bướm say mơ
Cười đi dù tiếng phỉnh phờ em ơi!
Một mai lá rụng về trời
Biết em có nhớ một đôi mắt buồn?
Chút tình như gió qua truông
Còn đây một tấm lòng suông rã rời ...
Tay nâng giọt lệ xanh ngời
Anh đi tịch mịch giữa đời chiêm bao

Tôi "rã rời" có lẽ vì em khiến tôi mỏi mòn, chợt gần gũi thoắt xa xôi khiến tôi không biết đâu mà lần. Có phải vì "hỡi ôi người đó ta đây" mà "nghìn trùng xa cách" nên trái tim tôi đau xót và hụt hẫng: Vài cánh xương hoa nằm ép trong thư rồi sẽ tan như bụi mờ. Vạt tóc nâu khô còn chút thơm tho, thả gió bay đi mịt mờ (Nghìn trùng xa cách-Phạm Duy)

Tôi an ủi chính mình rằng đời người phận mỏng cánh chuồn bằng tiếng à ơi như muốn ru mình qua hư ảo thời gian. Có lẽ nào em cứ mãi hững hờ với tôi? Có lẽ nào rồi tình cũng nhạt phai, chỉ còn lại một tấm lòng trơ trọi dưới trăng sao? Em ơi, sống trong đời sống cần có một tấm lòng nhưng với cuộc sống phức tạp hôm nay dường như một tấm lòng suông chỉ như một tiếng thở dài bất lực mà thôi. Có lẽ thế mà lòng anh thấy tịch mịch, nó còn đau đớn và u uất hơn cả nỗi cô đơn, bởi vì đó là nỗi cô đơn giữa đêm tối bao la, ta tha thiết gọi người mà mãi mãi người không nghe thấy ...

4 tháng 4, 2008

Truyện ngắn hay: NỤ HÔN VÀ LY DỊ (KISS &DIVORCE)


Họ vào quán cà phê, đưa mắt nhìn quanh, rồi người chồng cất tiếng:
Ở đây không thể nói chuyện được? Anh ra hiệu cho vợ và họ tiến về phía cửa. Ra đến ngoài đường, người vợ bực bội nói:
- Thế anh tưởng giữa giờ cao điểm này mà ở quán "Kikirich" vẫn còn chỗ trống được à? Người chồng không đáp. Trong giây lát, họ lưỡng lự đứng trên vỉa hè, sau đó, người vợ lại lên tiếng:
- Thôi chúng ta đến nhà hàng "Zeld" vậy. Có thể ở đó chúng ta sẽ kiếm được một ngăn còn trống. Nhưng nhà hàng "Zeld" đông nghịt khách. Ngăn nào cũng đã đủ bốn người ngồi, có khi tới sáu người. Chủ nhà hàng dẫn họ tới một ngăn:
- Ở đây mới có ba người, hai anh chị có thể ngồi vào những chỗ còn trống. Một ông khách ngồi trong đó kiên quyết phản đối:
- Chúng tôi đang chờ mấy người bạn!Chủ nhà hàng nhã nhặn, nhưng kiên quyết đáp:
- Rất tiếc chúng tôi phải sắp xếp chỗ ngồi cho khách. Khi nào bạn các ông đến chúng tôi sẽ thu xếp chỗ cho họ. Nhưng cặp vợ chồng cũng không ngồi trong ngăn đó. Họ chờ. Lát sau mới có một ngăn khách vừa ra hết, họ liền vào luôn đó.
- Bây giờ thì chúng ta có thể yên tâm bàn bạc chuyện ly dị được rồi, người chồng gọi mấy món ăn, rồi nói.
- Anh lầm to? Sẽ lại có vài người khách được xếp vào ngồi đấy. Và họ sẽ giỏng tai lên nghe tại sao tính nết chúng ta không hợp nhau, tại sao chúng ta lại muốn ly dị và chúng ta đặt cho nhau những điều kiện gì. Họ sẽ tha hồ thỏa mãn trí tò mò của họ!
-Thôi được rồi, được rồi? Chúng ta sẽ bảo rằng những chỗ này đã có người ngồi
- Ăn thua gì? Anh không thấy các nhân viên phục vụ nhét khách vào chật ních các ngăn kia à? Dù khách ở trong đó có bảo các chỗ đều đã có người ngồi.
- Vậy biết làm sao bây giờ?
- Anh nhanh trí gớm nhỉ? - người vợ mỉa mai nói - Y hệt hôm ở Berega. Hôm ấy lần đầu tiên em cảm thấy thất vọng về anh.
- Thôi đi, đừng nói nữa - mặt người chồng sa sầm
.- Này, em đã nghĩ ra một cách. Chúng ta hãy làm ra vẻ như chúng ta đang si cuồng yêu nhau. Anh hiểu không?Thấy một cặp trai gái yêu nhau sẽ không ai quấy rầy đâu. Anh giả vờ được chứ?
- Anh sê cố thử.
- Vậy chúng ta bắt đầu nhé! Phòng ngủ sẽ là của em, phòng ăn sẽ thuộc về anh.
- Sao lại thế! Phòng ngủ giá trị gấp đôi phòng ăn- Thì anh lấy thêm tấm thảm nữa vậy.- Cái tấm thảm đã sờn rách ấy à?
- Cứ thế nay chúng ta không thỏa thuận được với nhau đâu. Anh bao giờ cũng tham lam!
- Anh mà tham? Nói thế mà nghe được! Cẩn thận cậu phục vụ đang dân mấy người khách mới đến kìa!
Người vợ âu yếm ngả vào chồng, còn anh thì vuốt ve tay vợ.
- Thôi, bọn ta đừng vào đây - một trong những người khách vừa tới nói. Bọn họ đi tiếp tìm chỗ ngồi khác.
- Thế nào? - người chồng lại cất tiếng.
- Phòng ngủ thuộc về em. Anh có thể lấy cây đèn đứng
- Cả chiếc TV nữa
- Không được! Anh lại còn muốn cả chiếc TV! Hôn em mau lên! Có người đến kìa!
Họ hôn nhau và lại giữ được không để ai vào ngồi gần.
- Rõ ràng em đòi phòng ngủ là do bà mẹ quý báu của em xui.
- Dù có đúng thế chăng nữa thì đã sao? - giọng người vợ có vẻ tức tối. Mẹ có quyền góp ý kiến.
- Tiếc rằng mẹ em lại can thiệp quá nhiều vào đời sống gia đình của chúng ta!Vừa nói, anh vừa hôn má vợ, còn chị đắm đuối nhìn vào mắt anh. Mẹo của họ lại thành công. Trong một lúc họ khe khẽ cãi nhau gay gắt, xen giữa những lời xúc phạm là những cái ôm và những nụ hôn. Cuối cùng họ thỏa thuận sẽ chia đôi cả phòng ngủ, cả phòng ăn. Nhưng khi nói đến cái tủ ly, họ lại không thể nào nhất trí với nhau.
- Em định cướp sạch của anh, - người chồng rít lên, mặt đỏ như con gà tây, còn người vợ đáp lại bằng cách ôm lấy cổ chồng hôn vào môi anh.Ông chủ nhà hàng giận dữ nhìn họ và dẫn mấy người khách ra chỗ khác.Nụ hôn của vợ làm người chồng hơi bối rối bởi trong đó anh không cảm thấy sự bắt buộc. Nụ hôn ấy là thực sự. Nụ hôn như thế anh vẫn quen "nhận" và "trả" trong những năm đầu tiên hai người chung sống. Người vợ ngượng nghịu nhìn tránh đi. Chị cũng thấy rõ mặc dù chị hôn là tại ông chủ nhà hàng xuất hiện, nhưng nụ hôn của chị không hoàn toàn giả tạo. Ông chủ nhà hàng đã dẫn đám thực khách đi rồi, mà môi chị vẫn chưa rời khỏi môi anh.
- Chúng ta đang bàn dở đến cái tủ ly, - người chồng lên tiếng sau giây lát lúng túng và một phút im lặng. - Thôi được em lấy cái tủ ấy cùng với tất cả những bình những lọ và các thứ lặt vặt bằng sứ đi.
- Không, em không thể nhận như vậy. Anh giữ lấy thì hơn.
- Không đời nào? Làm sao em có thể chia tay với bức tượng cô vũ nữ ba lê bằng sứ? Hoặc với chiếc bình đỏ? Lại còn cô bé đang khóc nữa? Em vẫn yêu quý những cái đó lắm!
- Thế anh không yêu quý sao?
- Nói chung thì cũng có.
- Còn bức tranh Ripple-ronai? Chúng ta chưa nói đến nó. Chúng ta đã cùng ngắm nó gần như hàng ngày
- Thế bức "Phong cảnh Tatry"?- Đã bao lần chúng ta mơ ước đi du lịch tới đó!- Lẽ ra chúng ta phải đi mới đúng!
Nếu thế, có lẽ...Người vợ tiếp lời:
- Nếu thế, có lẽ bây giờ chúng ta đây không phải ngồi bàn bạc về các điều kiện ly dị. Hai người ngồi im lặng. Sự xuất hiện của ông chủ nhà hàng lại đẩy họ vào vòng tay nhau. Khi họ buông nhau ra, người chồng khẽ nói:
- Sáu tuần lễ nữa sẽ có một chuyến du lịch. Tám ngày ở Tatry. Em... em có muốn đi với anh không? Người vợ đưa mắt nhìn xung quanh và đáp:- Bây giờ đang không có ai ở gần đây cả. Hôn em mau lên!

Vũ Đình Minh dịch

3 tháng 4, 2008

Màu tím hoa sim - Hữu Loan

.
Nàng có ba người anh đi b đi
Nhng em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người V quc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hp hôn
nàng không đòi may áo mi
Tôi mc đ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đt hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chng đc đáo
Tôi đơn v v
Cưới nhau xong là đi
T chiến khu xa
Nh v ái ngi
Ly chng thi chiến binh
My người đi tr li
Nh khi mình không v
thì thương
người v ch
bé bng chiu quê...
Nhưng không chết
người trai khói la
Mà chết
người gái nh hu phương
Tôi v
không gp nàng
Má tôi ngi bên m con đy bóng ti
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
ngn chưa đy búi
Em ơi giây phút cui
không được nghe nhau nói
không được trông nhau mt ln
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
mt mình đèn khuya
bóng nh
Nàng vá cho chng tm áo
ngày xưa...
Mt chiu rng mưa
Ba người anh trên chiến trường đông bc
Được tin em gái mt
trước tin em ly chng
Gió sm thu v rn rn nước sông
Đa em nh ln lên
Ng ngàng nhìn nh ch
Khi gió sm thu v
c vàng chân m chí
Chiu hành quân
Qua nhng đi hoa sim
Nhng đi hoa sim
nhng đi hoa sim dài trong chiu không hết
Màu tím hoa sim
tím chiu hoang bin bit
Có ai ví như t chiu ca dao nào xưa xa
Áo anh st ch đường tà
V anh chưa có m già chưa khâu
Ai hi vô tình hay ác ý vi nhau
Chiu hoang tím có chiu hoang biết
Chiu hoang tím tím thêm màu da diết
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh st ch đường tà
V anh mt sm, m già chưa khâu...
Màu tím hoa sim, tím tình tang l rm
Tím tình ơi l a
Ráng vàng ma và sng rúc điu quân hành
Vang vng chp chn theo bóng nhng binh đoàn
Bin bit hành binh vào thăm thm chiu hoang màu tím
Tôi ví vng v đâu
Tôi vi vng v đâu
Áo anh nát ch dù lâu...

1 tháng 4, 2008

Truyện ngắn hay: EM YÊU ANH, PHẨY (I LOVE YOU, COMMA)


Hãy tin vào sự kì diệu của số phận ''Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện này...''
Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai, họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy). Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:_ Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.Và cái tên được giữ lại.Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:_ Point Virgule! Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:_ Dạ, có mặt! Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh. Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm môi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không? Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta... nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine. Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó. Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh:_ Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã._ Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp nói. Cô đọc với giọng run:_ Je t'aime -virgule - Je t'adore- virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m'aimes aussi- point.(Em yêu anh- ''phẩy''- em thương anh- ''phẩy''- em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- "chấm"). Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:_ Je t'aime- Je t'adore...._ Không, không!- Virgule nói- Hãy đọc lại đầy đủ cơ!

Séraphine làm theo:_ Je t'aime- virgule- Je t'adore- virgule..._ Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè. Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài... nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:_ Anh cũng yêu em, Séraphine.
Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ...