23 tháng 6, 2010

Làm Chó - Làm Người



Chó không bao giờ cắn. Chỉ có người mới làm thế thôi.

-Marilyn Monroe


Xã hội đang ngày càng băng hoại, chìm đắm trong sự dối trá, tham nhũng, nhiều người sống bất cần ngày mai, trong đó có những người sống như ngợm mà vẫn ngạo nghễ vỗ ngực xưng tên, ăn thịt cả đồng loại mà không hề chớp mắt. Những kẻ ép học sinh bán dâm, đòi tụt quần trước tòa; giết người yêu, chặt đầu, chặt tay; hành hạ, tra tấn trẻ con như dưới thời Trung cổ...Những loại như thế không biết phải gọi là gì, tức quá thì người ta bèn chửi là chúng là đồ chó (Chó mà biết nói chắc nó sẽ kiện loài người về tội phỉ báng!)

Thật ra ai cũng biết chửi vậy là oan cho chó vì chó đâu có xấu xa như thế? Ngược lại, chó là người bạn thân thiết nhất của con người. Loài chó được biết đến với sự thông minh, lòng trung thành, sự quả cảm ... Ai đã từng đọc truyện ngắn Con chó xấu xí của Kim Lân không thể quên hình ảnh của con chó đáng thương mà có nghĩa. Và đã không ít lần các nhà làm phim đưa hình tượng các chú chó lên màn ảnh nhằm ca ngợi lòng trung thành của những chú chó với chủ của chúng. Một vài trong số đó dựa trên những hình tượng có thật. Như chú chó Barry cứu được 40 người lạc trong bão tuyết nhưng bị giết bởi người thứ 41, như Hachiko - một chú chó nổi tiếng khắp Nhật Bản và được xem như là một biểu tượng của lòng trung thành. Ngày nay xác Hachiko đã được nhồi bông và bảo quản tại Bảo tàng tự nhiên quốc gia thuộc quận Ueno, Tokyo.

Pascal đã nói một cách giản dị mà sâu sắc: Càng tìm hiểu về loài người tôi càng yêu quý con chó nhỏ của mình. Và có ai đó đã bổ sung cũng không kém phần thâm thúy: Càng tìm hiểu về loài chó tôi càng thấy thương cho loài người...Sống trên đời này, có lẽ làm người thì khó, làm chó thì dễ cho nên có không ít người chọn làm theo vế sau chăng?! Con chửi cha, cháu đánh chú, em giết anh...Chuyện mấy thằng đàn ông khi mới cưới vợ về thì yêu thương chiều chuộng, chẳng bao lâu sau đã có mới nới cũ, tàn tệ bảo vợ: Tao hết thương mày rồi, giờ tao thương con đó...con kia" tuy thật tởm lợm nhưng đã trở thành... "bình thường"! Mà nghĩ cho cùng, nói rằng "làm chó thì dễ" cũng không đúng! Đâu phải người nào cũng sống có nghĩa được như chó đâu!

Nhớ chuyện xưa, Án Anh có nhiều công trạng đối với nước Tề, Tề Cảnh công tặng áo hồ cừu, phong thực ấp ... Án Anh nhất mực từ chối. Cảnh Công thấy một người đàn bà liền hỏi:

- Có phải là nội tử của quan Tể Tướng đó không?

Án Anh đáp:

- Bẩm phải!

Cảnh Công cười bảo:

- Bà nhà đã già mà còn xấu nữa. Ta có một ái nữ có thể cho Tể Tướng được.

Án Anh chấp tay nói:

- Lúc trẻ người ta lấy mình là mong rằng lúc già có thể nhờ cậy được. Vợ tôi tuy già xấu nhưng tôi vẫn quý trọng, không dám phụ.

Tề Cảnh Công rất kính phục Án Anh.

Lại nhớ chuyện Tống Hoằng. Tống Hoằng là quan hiền lương dưới triều vua Quang Vũ (6 TCN – 57 CN), người sáng lập triều Đông Hán (tức Hậu Hán). Vợ ông Hoằng bệnh, bị mù và ông luôn đích thân săn sóc, đút cơm cho vợ. Chị vua góa chồng, rất ái mộ Tống Hoằng. Vua biết ý, một hôm ướm lời hỏi  Hoằng: “Ngạn ngữ nói: Sang đổi bạn, giàu đổi vợ, có vậy chăng?” (Ngạn vân: Quý dịch giao, phú dịch thê, hữu chư?)

Hoằng đáp: “Thần nghe: Bạn bè chơi từ thuở nghèo hèn chớ nên quên, người vợ tấm cám chớ hắt hủi.” (Thần văn: Bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đường.)

Hiểu Tống Hoằng một lòng chung thủy, vua bỏ ý định tác hợp cho chị.

Thật đáng kính phục! Có lẽ vì ngày xưa có nhiều người thật sự muốn "sống cho ra cái giống người" hơn bây giờ chăng? Còn ngày nay, cái xấu lan tràn như bệnh dịch, ngày nào đọc báo cũng nghe toàn chuyện động trời, đặc biệt là của bọn người làm "ông nọ, bà kia", chẳng hạn chuyện chủ tịch tỉnh tên Tô họ Nguyễn mua dâm nữ sinh xong ở truồng nằm ngủ! Chẳng trách trong lúc trà dư tửu hậu có người đã bức xúc mà "tổng kết" đầy phạm thượng: "Cái nhà dột thì dột từ nóc. Trong một xã hội mà cán bộ lưu manh thì dân cũng phải mất dạy để bảo toàn miếng cơm manh áo của mình!" Không hề dám hùa theo để bảo dân ta là mất dạy nhưng ngẫm lời ấy mà buồn!

Vào tháng 10 năm 1869, luật sư George Graham Vest đã đọc một bài diễn văn tại một phiên tòa xét xử vụ kiện người hàng xóm làm chết con chó của thân chủ mình. Bài diễn văn này được phóng viên Wiliam Safire của báo The New York Times bình chọn là hay nhất trong tất cả các diễn văn, lời tựa trên thế giới trong khoảng 1,000 năm qua. Đọc để ngậm ngùi và chua xót cho NHÂN tình và CHÓ tình!

Thưa quý ngài hội thẩm,

Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hóa ra kẻ thù quay ra chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi ra có thể là một lũ vô ơn.
Những người gần gũi thân thiết ta nhất, những người ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự, có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc niềm tin ta dành cho họ. Tiền bạc mà con người có được, rồi sẽ mất đi. Nó mất đi đúng vào lúc ta cần đến nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động dại một giờ. Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người có được trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ rơi ta, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở, đó là con chó của ta.

Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như lúc bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù gió đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi, miễn sao được cận kề bên chủ là được! Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng, dù ta có là một gã ăn mày. Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân tàn danh liệt, thì vẫn còn đó con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè, vô gia cư thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được làm kẻ bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
Và một khi trò đời hạ màn, thần chết đến rước linh hồn ta đi, để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, khi tất cả thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ, thì khi ấy vẫn còn bên nấm mồ ta - con chó cao thượng của ta, nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở ra cảnh giác, trung thành và chân thực ngay cả khi ta đã chết rồi!

(Nguyên bản tiếng Anh

George Graham Vest

Gentlemen of the Jury

The best friend a man has in this world may turn against him and become his enemy. His son and daughter that he had reared with loving care may become ungrateful. Those who are nearest and dearest to us, those whom we trust with our happiness and our good name, may become traitors to their faith. The money that a man has, he may lose. It flies away from him when he may need it most. Man's reputation may be sacrificed in a moment of ill considered action. The people who are prone to fall on their knees and do us honor when success is with us may be the first to throw the stone of malice when failure settles its cloud upon our head. The only absolutely unselfish friend a man may have in this selfish world, the one that never deserts him, the one that never proves ungrateful or treacherous is his dog.

A man's dog stands by him in prosperity and poverty, in health and sickness. He will sleep on the cold ground, when the wintry winds blow and the snow drives fiercely, if only he can be near his master's side. He will kiss the hand that has no food to offer, he will lick the wounds and sores that come in encounter with the roughness of the world. He guards the sleep of a pauper as if he were a prince. When all other friends desert... he remains.

When riches take wings and reputations fall to pieces, he is as constant in his love as the sun in its journey through the heavens. If fortune drives the master forth an outcast into the world, friendless and homeless, the faithful dog asks no higher privilege than that of accompanying him to guard him against danger, to fight against his enemies, and when the last scene of all comes, and death takes his master in its embrace and his body is laid away in the cold ground, no matter if all other friends pursue their way, there by his grave side will the noble dog be found, his head between his paws and his eyes sad, but open in alert watchfulness, faithful and true even to death).

16 tháng 6, 2010

Tản mạn nhân ngày Sinh Nhật Lớn


(Cứ đến ngày 15 mỗi tháng, Mei Xuân Hương tổ chức sinh nhật Big Birthday. Gọi là Sinh Nhật Lớn không phải vì quy mô mà vì đó là sinh nhật chung của những khách hàng thân thiết cũng như một số nhân viên sinh cùng tháng.)

Đêm nay, Sinh Nhật diễn ra đúng vào giữa mùa hè nhưng tiết trời đã dịu mát hơn sau đợt nắng nóng dữ dội của tháng 5. Vì là tháng của World Cup nên Sinh Nhật được tổ chức giữa hai trận bóng. Tất cả các vị khách có mặt cùng chung vui với nhân viên giữa tiếng bình luận vang vang của bình luận viên…

Trời lất phất mưa. Những hạt mưa đêm Đà Lạt nhỏ, nhẹ và dịu đến nỗi không đủ làm ướt tóc. Người ta không nghe được tiếng mưa mà chỉ cảm nhận được cái khoảnh khắc khi hạt mưa chạm vào đôi má hay bờ vai. Những giọt mưa mỏng manh nhẹ vương trên má các cô gái, chàng trai lứa tuổi đôi mươi tràn đầy sức sống không đủ làm họ thấy lạnh.

Trong tiếng mưa thầm thì, ngồi dưới vòm cây xanh mướt không biết tên, chỉ thấy hoa tím nhỏ nhoi đơn sơ từng cánh, từng cánh thỉnh thoảng lìa cành vương trên vai, trên tóc như một nỗi buồn dịu dàng rơi rắc, tôi ngắm những đồng nghiệp nhỏ tuổi đang hân hoan trong niềm vui giản dị.

Chiếc bánh kem thật lớn được tám chàng trai xúm vào khiêng ra giữa quán. Các chàng trai, cô gái vây quanh. Những đôi vai dựa sát vào nhau. Những khuôn mặt háo hức kề sát bên nhau. Những ngọn nến được thắp lên, lung linh trong đêm mùa hạ, hắt sáng trên những khuôn mặt trẻ trung, những ánh mắt lấp lánh ánh lửa.

Một nhóm nhân viên và cả vài vị khách “nhí” đang xúm xít đốt pháo bông. Những cây pháo nhỏ trong những bàn tay đung đưa, vung vẩy, phún lên từng đóa hoa lửa như niềm vui đang cháy rực. Những lời chúc tụng trao nhau trong ánh mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ. Rồi trong tiếng reo hò cổ vũ, những cái miệng hồn nhiên cùng chúm môi thổi thật mạnh, cốt sao chỉ thổi một lần mà tắt hết nến…

Bánh đã được cắt ra. Cái bánh lớn đến nỗi chia khắp lượt khách và nhân viên mà vẫn còn nhiều. Từng nhóm nhân viên tíu tít chạy tới chạy lui, vừa ăn bánh vừa vui vẻ đùa nghịch. Một cô bé hai má phinh phính bị trét đầy kem mang cho tôi một đĩa bánh. Tôi mỉm cười cám ơn và chúc mừng sinh nhật của cô. Nheo mắt cười, tôi hỏi: ”Lúc nãy khi thổi nến Hiền có ước mơ gì không?”. Mắt cô bé sáng lên theo nụ cười tươi tắn: “Dạ, có chú ạ”, rồi cô vụt chạy.

Xúc một muỗng bánh nhỏ, cảm nhận vị ngọt ngào của miếng bánh, tôi nhớ lại những gì hôm qua cô bé ấy kể. Vậy ra hôm nay là sinh nhật sớm của cô bé ấy đây. Tuy tổ chức sớm vài ngày nhưng được như vậy là cô bé đã vui lắm rồi, bởi vì sinh nhật gần đây nhất của cô là ngày thôi nôi cách đây đã 17 năm…Nhà thì nghèo mà mẹ lại bệnh, đã nhiều năm cô không mong có được một sinh nhật vui vẻ như các bạn mà chỉ có một ước nguyện: Cầu mong sao cho mẹ được khỏe mạnh. Tôi nhớ khi nói đến đó, nhận thấy ánh mắt cảm thông của tôi, cô bé vội khỏa lấp nét buồn vừa thoáng hiện trên khuôn mặt bằng cách hỏi tôi về ý nghĩa của tục thổi nến ngày sinh nhật. Lúc ấy tôi chỉ giải thích sơ qua và hứa sẽ nói rõ hơn khi có dịp. Với bài viết này trên trang amngj của Mei Xuân Hương, hy vọng cô bé sẽ hài lòng.

Dường như tập tục thổi nến ngày sinh nhật phát xuất từ Hy Lạp. Thời cổ Hy Lạp, người dân rất sùng bái nữ thần mặt trăng Arthemis và mỗi năm đều ký niệm ngày sinh của bà để bày tỏ lòng sùng kính của mình. Vào ngày ấy, trên bàn thờ nữ thần người ta bày một cái bánh hình trứng làm từ bột mì và mật ong, trên mặt bánh có cắm rất nhiều ngọn nến được thắp sáng. Người ta tin rằng tất cả hoạt động của thiên nhiên đang vận hành trong ngọn lửa nhỏ của cây nến. Sáp, tim nến, lửa, không khí hợp nhất trong ngọn lửa đang cháy, linh động và rực rỡ, xoa dịu mà thiêu đốt. Ngọn nến nhỏ bé như tập trung trong mình nó một sức mạnh huyền diệu và bí ẩn. Có lẽ vì vậy nên người ta cho rằng ánh sáng của các ngọn nến tượng trưng cho ánh sáng dịu dàng mà cuốn hút của mặt trăng.
Về sau, mỗi khi làm lễ sinh nhật người Hy Lạp bày lên bàn một cái bánh ga-tô và cắm rất nhiều ngọn nến nhỏ. Rồi sau đó người ta thổi tắt ngọn nến. vì họ tin rằng nếu như người được tổ chức sinh nhật chỉ dùng một hơi thổi tắt được tất cả các ngọn nến mang một sức mạnh huyền nhiệm ấy trong khi thầm gửi đi một ước nguyện thì sau đó ước nguyện của họ sẽ trở thành hiện thực…

Với niềm tin ấy, khi bạn thổi tắt đi ngọn nến nghĩa là đồng thời bạn đã thổi bùng lên những ước mơ. Nếu như bạn chưa tin? Thế thì giờ đây bạn nên bắt đầu tin vào điều đó. Để mỗi ngày bạn còn thấy cuộc sống vẫn đẹp và đáng sống. Để mắt bạn không bớt sáng trong trước những phức tạp của cuộc đời. Dù năm tháng qua đi, dù khó khăn vất vả “hãy mơ những gì bạn muốn mơ, tới những nơi bạn muốn tới, trở thành người mà bạn mong bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn” (*). Bạn hãy tin và mơ vì còn hy vọng là còn có ngày mai. Còn có ước mơ là còn có tương lai.

Thủa hồng hoang lửa thiêng nào đã thắp sáng cho đời? Lửa sưởi ấm bao người để nay đốt lên một ngọn nến như thắp lên niềm tri ân. Cây nến-ngọn lửa biểu trưng cho cuộc đời đầy khát khao được sống, được “cháy” đến tận cùng. Thổi tắt đi để mà được thắp sáng. Như trong truyền thuyết, Phượng Hoàng cháy tan trong lửa để rồi lại được tái sinh.

Bạn ơi! Mỗi ngọn nến là kỷ niệm của từng năm tháng đã đi vào dĩ vãng. Thời gian qua đi nhưng kỷ niệm còn thắp sáng trong tim, dù thất bại hay thành công, vui hay buồn thì kỷ niệm ấy vẫn là của chính bạn, do bạn tự trải nghiệm lấy. Những kỷ niệm thắp sáng cho đời, nếu có thổi tắt đi bằng hơi thở của cuộc sống hiện tại, cũng chỉ tỏ rõ niềm mong ước xua đi những vết thương cuộc đời vào trong bóng tối lãng quên. Để mong thêm một lần nữa được thắp sáng tương lai.

Đêm nay là một đêm đáng nhớ. Một đêm để mai này chợt nhớ về, bạn sẽ còn thấy lại hình ảnh của những bạn bè, đồng nghiệp, của tất cả những người đã cùng chung vui, chia sẻ với bạn những miếng bánh kem ngọt lịm đường sữa và ngọt ngào tình cảm thương yêu. Trong ngày kỷ niệm thời điểm ra đời của mình, tin rằng trong tim bạn tràn ngập lòng biết ơn cha mẹ đã mang bạn đến cuộc đời này, đã nuôi dưỡng, dạy dỗ bạn nên người. Hãy cám ơn cha mẹ đã cho bạn hình hài để bạn luôn được sống trong tình yêu thương…

Mong rằng những sinh nhật như thế sẽ còn tiếp tục để những ngọn nến được thắp lên xua tan bóng tối trong tâm hồn bạn, để những ước mơ đẹp đẽ sẽ luôn được nuôi dưỡng trong tim bạn. Những ước mơ cho một ngày mai tươi sáng hơn, một tương lai tốt đẹp hơn.

Xin cho mỗi chúng ta trở thành từng cây nến thắp sáng tin yêu nơi chúng ta hiện diện. Và xin cho ta có đủ sức mạnh vượt qua bóng tối vây quanh. Cõi đời này, cần biết bao nhiêu những giờ phút lắng đọng của tâm linh để mình soi lấy mình, để cảm nhận “ánh sáng”, vượt qua bóng tối và tìm thấy niềm Hạnh Phúc.

Xin được chúc mừng sinh nhật tất cả mọi người. Dù là khách hàng thân thiết hay nhân viên của Mei Xuân Hương, xin chúc cho ước mơ của bạn sẽ thành hiện thực. Chúc cho mẹ của cô bé Hiền sẽ được khỏe lại. Và xin hãy để mỗi ngày trong đời là một ngày của ước mơ và hy vọng. Hãy tiếp tục thổi nến và thổi bùng lên những ước mơ. Để thấy một ngày lòng ta như thuyền ra biển lớn…

(*) Trích trong cuốn Hạt giống của tâm hồn.

12 tháng 6, 2010

Chiều mưa tháng sáu


Tháng sáu. Trời bắt đầu nhiều mưa. Chiều nay cũng thế, mưa rơi như sương giăng mờ đỉnh núi. Đứng bên cửa kính nhà hàng Mei Xuân Hương, tôi ngắm nhìn những giọt mưa giăng ngang trời và hoa lá nép mình ngả nghiêng trong gió. Ngoài kia, những chiếc bàn trắng trống trơn loáng nước. Những chiếc dù xếp lại như những hình nhân cao gầy co ro. Khách hàng phần lớn đã dời lên lầu, chỉ còn vài người ngồi lại dưới cơn mưa. Trong những ngày mưa như thế này, tuy khách không nhiều nhưng nhân viên phục vụ nơi đây vất vả hơn lúc trời nắng ráo vì phải "chạy" mưa.
Những giọt mưa tinh khiết từ trời cao đang gột sạch những bụi bặm trần gian. Giọt mưa trên lá xôn xao. Cây lá mượt mà xanh ngát. Xa xa thành phố nằm yên bình với những con đường nhỏ vắng xe cộ lại qua. Chợt một cánh chim lạc bầy chấp chới bay trong trời chiều bạt gió. Bỗng nhớ lúc sáng sớm trên đường đi làm, xe đi ngang chợ, thấy một bà cụ tóc bạc phơ, tay xách giỏ co ro đứng bên vệ đường, đôi mắt buồn bã và cô độc mà cũng đầy vẻ ngóng trông. Ánh mắt bơ vơ và mái tóc trắng màu thời gian ấy, không hiểu sao lại hiển hiện trước mắt tôi trong cơn mưa chiều nay. Ôi, những giọt mưa trên lá, xin cuốn trôi đi những bụi bặm đời thường, những đau thương nhọc nhằn, để tóc mẹ già chớp mắt đừng bạc trắng với thời gian...
Chiều nay Peter lại đến, vừa phủi những hạt mưa vương trên áo vừa mỉm cười đáp lại lời chào của mình cũng bằng một câu tiếng Việt: "Xin chào" hơi lơ lớ. Cố gắng trò chuyện với ông bằng tất cả vốn từ tiếng Anh có được, dù cứ lúng ta lúng túng tìm từ, nhưng người đàn ông Thụy Điển cao tuổi và lịch lãm ấy vẫn kiên nhẫn khuyến khích mình nói thêm. Từng gặp nhau đã nhiều lần và chỉ toàn nói chuyện xã giao, hoặc cùng lắm là về Đà Lạt, về con đường sắt răng cưa bị phá đem bán sắt vụn, về những điều khiến thành phố nên thơ này trở thành một Shangri - La-thiên-đường-đã-mất, nhưng không hiểu sao chiều nay Peter hỏi mình rất kỹ về chuyện bệnh tật và tỏ vẻ đầy thông cảm. Trong một chiều mưa như thế này, một câu chào, một bàn tay nắm nhẹ, một ánh mắt quan hoài cho dù là của ai, cũng đủ làm ta ấm lòng và làm dịu đi những ưu phiền...
Rồi cơn mưa cũng ngớt dần và chuyển thành mưa bụi. Giọt mưa chỉ còn nhỏ li ti, phơ phất trên lá, bám vào tóc, vương nhẹ trên má, trên tay như những lời thủ thỉ dịu dàng. Đi thong thả trên con đường vương xác lá, cái lạnh của một chiều mưa phố núi càng làm sâu thêm nỗi nhớ một người ở xa...
Sau cơn mưa, cây lá xanh vời vợi và bên những lối mòn, những đóa hoa mơn mởn nghiêng mình đong đưa trong gió nhẹ. Ngửa bàn tay hứng giọt mưa cuối cùng còn sót lại trên lá, bất chợt nhận ra mình vẫn còn yêu mưa nhiều lắm. Nhớ thuở mười lăm, từng dầm mưa đi lang thang trên đường vắng một mình, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp không dứt trên mũ áo mưa, cứ đi như thế, chỉ để thỏa mãn cái an nhiên tự tại khác biệt với bạn bè đồng trang lứa, mặc kệ những ánh mắt đầy ngạc nhiên của họ...
Trời dần tối. Những cô bé nhân viên hết ca, gọi nhau í ới, chở nhau trên những chiếc xe máy phóng vút qua cổng để về nhà hay chỗ trọ. Cảnh thật bình thường nhưng cũng thật đầm ấm. Một ngày cũ đang qua, nhưng ngày mới rồi sẽ tới, để sống, để làm việc và để yêu thương. Vâng, cũng hy vọng rằng một ngày mai tươi sáng rồi sẽ đến, chỉ cần ta dốc lòng chờ đợi.
Đêm xuống. Đêm cao nguyên lạnh dài mênh mông. Những ánh đèn vụt qua con đường trước nhà hàng. Mặt hồ Xuân Hương bị xả cạn nước như một vũng lầy lẻ loi, ngơ ngác, mặc cho hoa đèn soi bóng sáng lung linh. Đời ta có khi như vũng lầy kia? Vẫn biết đã sống trên đời này là chấp nhận buồn vui, khổ đau và hạnh phúc nhưng lắm khi cứ suy nghĩ vẩn vơ về bệnh tật, về phận người, về những buồn vui bây giờ và cát bụi mai sau. Hôm kia có người hàng xóm gốc Huế vừa mất. Mấy hôm nay tiếng trống "thùng thùng" khi có người đến phúng viếng nghe cứ rền cả tai và nặng trong lồng ngực. Thấy đời mình sao quá chông chênh!
Đời người thoáng còn, thoáng mất mà sao nhiều người cứ mãi sân si? Xã hội bây giờ dường như ngày càng đầy bất trắc, dối trá, lọc lừa, ngày nào đọc báo cũng toàn những tin đâm chém, cướp của, giết người làm người ta thêm mệt mỏi. Cứ phải dặn lòng, hãy rũ bỏ những chán chường kia đi. Dẫu sao thì những cơn mưa mát lành vẫn còn bên ta, cỏ vẫn ngát xanh bên đồi và tình người vẫn còn ấm áp trong tim. Mong sẽ có những tháng ngày thật bình yên dù người thân yêu ở bên ta, hay vẫn đang nghìn trùng xa cách. Hãy thương nhau dài lâu người nhé!
Có những ngày tháng hạ, cây lá se buồn, tôi nguyện lời thì thầm “Lạy trời mưa xuống …”, mưa xuống cho nước đầy và tình người dành cho nhau cũng đầy như nước.