7 tháng 12, 2010

NHỮNG NỖI NIỀM KHÔNG TÊN


Những giọt nước mắt em lăn qua giấc mơ tôi
Thấm vào bóng tối
Dịu dàng em nhìn tôi
Nỗi buồn vời vợi.
Dìu dặt băng qua lau lách thời gian
Những lời em thủ thỉ yêu thương
Trong chập chờn tỉnh thức tình yêu tuôn trào như thác đổ.
Hạnh phúc hòa cùng đớn đau
Dằn xé trái tim tôi,
Những nỗi niềm không tên
Òa vỡ...

Mộng tan rồi
Chỉ còn lại những hình ảnh rời rạc của em, về em
Và những lời thì thầm vang vọng từ sâu thẳm trái tim.

Chỉ mong được gần bên em
Hỡi ơi, sao bỗng đau lòng mà rơi nước mắt?
Vì sao tương tư nhau mà không thể sống cùng nhau
Vì sao tương tư nhau mà không thể cận kề nhau ?

Em xa xôi rồi
Thương tấm thân bé nhỏ
Mỗi ngày oằn vai gánh thêm niềm nhớ

Tôi- một linh hồn lạc lõng
Trái tim đau vẫn tồn tại qua ngày, qua tháng, qua năm
Hết một thời xuân
Nào biết đến niềm vui?
Câu thơ xót xa không hiện nổi câu cười
Ký ức nhạt nhòa, thời gian phủ bụi

Cơ duyên nào khiến hai ta gặp gỡ?
Nỗi niềm khát khao bày tỏ,
Run rẩy lời trái tim!

Gần nhau trong phút giây
Lìa nhau trong đớn đau
Vẫy tay chào nhau,
Nuối tiếc nhìn nhau lần cuối
Như là sắp vĩnh biệt nhau...

Kìa tiếng bước chân người đi trong giá rét
Gió tung bay vạt áo ai xanh
Biệt ly vội vàng quá!
Những tiếng dịu êm còn vẳng bên tai,
Ngỡ như em vừa mới qua đây
Kỷ niệm ngập tràn
Giờ như chút bụi lọt qua kẽ tay,
Và ngọn gió thời gian thổi tung đi, tan mất
Còn lại tôi nơi đây
Còn lại chiều nay những cánh hoa tan tác
Biến thành mưa, thành những giọt lệ sầu thương

Muốn quên.
Không thể quên.
Muốn quên
Chỉ càng thêm nhớ.
Nhớ mãi hơi thở em,
Nhớ mãi hương tóc em,
Còn mãi kiếm tìm hình bóng em
Đâu đó.

Bên em tôi đã biết thế nào là hạnh phúc,
Bên em tôi đã biết thế nào là yêu thương,
Đã có một giấc mộng trăm năm,
Đã có nợ duyên kiếp này,
Đã có em trong đời
Để tôi là chính tôi.


14 tháng 10, 2010

ƠN EM


Sự chân thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người. Sự thật, lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều tùy thuộc vào điều đó cả
Elvis Presley

Ơn hoa ngát một nụ tình
Giọt sương trong vắt lung linh đầu cành
Ơn đời dù nát xuân xanh
Đã cho thấu suốt ân tình thế gian
Ơn em đôi mắt dịu dàng
Cho anh cứ mãi mơ màng nhớ thương
Ơn em giữa chốn vô thường
Đưa anh dù chỉ đoạn đường mà thôi
Ơn em ghi khắc một đời
Cho dù góc biển, chân trời xa xăm
Ơn em dịu ngọt từ tâm
Để lòng anh ngát hương trầm từ đây
Ơn em trao những đắm say
Ngọt ngào câu nói, ngất ngây nụ cười
Ơn em trao tặng một đời
Để anh phút chốc hóa người giàu sang!
Ơn em nguyện ước đá vàng
Yêu anh bất chấp thế gian những lời
Ơn em sâu nặng, Tình ơi!
Làm sao nói hết, hỡi người dấu yêu?

4 tháng 10, 2010

CHO VỪA LÒNG AI



Nửa đêm đối bóng mình ta
Biết ai có nhớ ai mà ngóng trông?
Đang thu mà ngỡ là đông
Vì ai băng giá cho lòng giá băng
Lặng nghe giun dế khóc trăng
Ô hay, có kẻ nói năng một mình!
Lặng nhìn điện thoại làm thinh
Chờ chuông mãi bỗng thấy mình...bơ vơ!
Đã đau đến độ bơ phờ
Đã buồn nẫu ruột cho vừa lòng ai
Ngoài hiên mấy vạt mưa dài
Đêm trần gian vẫn lạc loài bóng ta
Tình ơi, sao quá xót xa
Thương em...em chẳng...nên ta ngậm buồn


12 tháng 9, 2010

THEO SƯƠNG KHÓI BÊN TRỜI


Đêm mất ngủ em về khơi nỗi nhớ
Lời yêu thương ai nhỏ giọng thầm thì
Mắt em ấm giữa lòng anh buốt giá
Như ta chưa hề có cuộc chia ly

Trong ký ức vẫn là em thuở ấy
Dáng xinh tươi nhè nhẹ bước qua thềm
Để anh ước một ngày nao gặp lại
Nắm tay em nuột nhỏ ngón thon mềm

Em cứ bảo: “Hái cúc hoa xuống bói
Yêu, không yêu cho biết với tình nhau”
Anh cười mỉm, trêu em: “Đừng nóng vội
Con nít mà, biết thì được gì đâu!”

Ngồi kết lại ký ức nào xưa cũ
Phơi ân tình cho nắng sáng lên mau
Câu thơ nhói trái tim người cô độc
Biết bao giờ lành hẳn phía thương đau?

Đêm rất chậm giữa lòng anh giông bão
Vườn tình si chợt nở nụ em cười
Em xa lắm cuối chân trời tím thẫm
Bỗng thật gần như lửa ấm vừa khơi

Lòng ngóng đợi điều chi sao khắc khoải
Cung đàn buồn lỡ nhịp giữa đêm sâu
Tìm gương lược hôm nào em chải tóc
Vương giữa hồn anh mấy sợi tơ sầu

Men say uống có cần chi là rượu
Lời ngọt ngào cũng chếnh choáng, em ơi!
Chén thiên thai nhấp từng cơn ngọt đắng
Thả hồn bay theo sương khói bên trời

7 tháng 9, 2010

MỘNG ƯỚC XA VỜI


Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa.

Ước gì tình chẳng phôi pha
Bên em hạnh phúc như là triều dâng
Ước gì đời chẳng phù vân
Mắt em cứ mãi trong ngần lòng anh
Ước gì chung giấc mộng lành
Cây tình hoa lá mãi xanh thắm màu
Ước gì đời chẳng bể dâu
Môi em còn mãi hát câu dịu dàng
Ước gì trọn nghĩa đá vàng
Đôi ta say đắm giữa làn gió yêu
Ước gì đời hết quạnh hiu
Bên nhau chia sẻ những chiều ấm êm
Ước gì đêm sẽ là đêm
Ánh trăng tình ái êm đềm ru ta
Ước gì mình chẳng cách xa
Em về chung một mái nhà cùng anh
Ước gì tỉnh giấc tàn canh
Anh đây, em đấy ta mình có nhau...

4 tháng 8, 2010

Alone - Nana Mouskouri



Alone

Alone between the sky and sea
An island
Reaching out to me
Neglected
A world apart rejected
It's wild shore
Deserted and unsought for
An island
An island
A vision calling me

An island in the setting sun
Alone
At peace when the day is done
Protected
It's secrets undetected
Illusion
Untouched and in seclusion
An island
An island
At peace when day is done

I must go there
Without the crowds around me
There with silence to astound me
Alone to face my destiny
To understand what life might be

I must go there
To take my future chances
To turn away the backward glances
Then in that moment I will know
Why we are apart
When still I love you so

My island is you
I will be there
Without the past to hound me
There without the tears that bound me
Alone without my memories
As empty as the endless seas

I will be there
Without the pride that taunts me
Without the love and hate that haunts me
And in that moment I will know
The way to show
That still I love you so

Một mình

Một mình giữa trời và biển
Một hòn đảo
Giang tay đón em
Em bỏ mặc
Thế giới sau lưng
Một bờ biển hoang sơ
Không bóng người
Một hòn đảo
Một hòn đảo
Hay một ảo ảnh đang réo gọi em

Một hòn đảo trong ánh chiều tà
Một mình
Bình yên khi ngày đi qua
Những bí ẩn còn chôn dấu
Và không thể khám phá
Một ảo ảnh
Không thể chạm vào và riêng biệt
Một hòn đảo
Một hòn đảo
Bình yên khi ngày đi qua

Em phải ở đó
Không còn đám đông quanh em
Ở đó với sự tĩnh lặng đáng kinh ngạc
Một mình đối mặt với số phận
Để thêm hiểu sức mạnh của cuộc đời

Em phải ở đó
Để nắm lấy cơ hội cho tương lai
Để quay lưng trước những hào nhoáng phù du
Và trong khoảnh khắc đó, em sẽ hiều
Vì sao ta cách xa
Khi em vẫn còn yêu anh rất nhiều

Hòn đảo của em là anh
Em sẽ ở đó
Bỏ lại quá khứ bủa vây em
Nơi những giọt lệ không còn tuôn trào
Một mình, không ký ức
Trống vắng như lòng biển sâu

Em sẽ ở đó
Bỏ qua lòng tự hào chế nhạo em
Bỏ qua sự yêu ghét luôn ám ảnh
Và trong khoảnh khắc đó
Em sẽ biết cách bày tỏ
Rằng em vẫn yêu anh nhiều ra sao


.

31 tháng 7, 2010

Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu


Nếu muốn hiểu được người khác, bạn phải 
thử đi đôi giày của họ,
nhìn bằng đôi mắt của họ,
nghe bằng đôi tai của họ 
và cảm nhận bằng trái tim của họ

Hẳn là bạn từng nghe câu này nhiều lần trong đời. Vốn là slogan của Prudential, nó đã trở thành câu nói cửa miệng, thậm chí câu vui đùa của nhiều người. Thế nhưng trong cuộc sống, không nhiều người làm được điều ấy, ngược lại, chúng ta thường gặp phải những người hoặc không biết lắng nghe hoặc luôn thao thao bất tuyệt không để cho người đối thoại có cơ hội chen vào lấy một câu! Có một điều rất hiển nhiên: “Để thấu hiểu được một sự thật, cần có hai người - một người để nói và một người để lắng nghe.” (It takes two to speak the truth: one to speak, and another to hear- Henry David Thoreau) nhưng điều đáng ngạc nhiên là không phải ai cũng hiểu được như vậy!

Dù trong lĩnh vực kinh doanh, nghề nghiệp hay các mối quan hệ giao tế trong xã hội, bạn cũng cần học cách cân bằng giữa hai kỹ năng nghe và nói. Thậm chí nên nói ít, nghe nhiều. Đâu phải ngẫu nhiên mà trời sinh con người có hai tai nhưng chỉ có một miệng?

Nếu cứ nói huyên thuyên mà không hề chú ý xem người đối thoại với mình có lắng nghe hay không, cũng như chẳng màng đến thái độ phản ứng của họ thì cuộc nói chuyện đó sẽ chẳng có mấy hiệu quả. Elbert Hubbard đã nói rất chí lý: “Những người không hiểu được sự im lặng của người khác, thì cũng chẳng hiểu được những gì họ nói. Khi nói, cần tránh nhiều lời chỉ để chứng tỏ rằng ta đây lắm kiến thức. Khi nghe, cần nghe chăm chú với thái độ chân thành và cởi mở, đừng chỉ mải nghĩ tới những việc mình sẽ nói tiếp theo và không chú ý lắng nghe những gì mà người khác đang nói.Nếu chỉ nghe mà không được trao đổi lại thì có thể dẫn đến hiểu lầm. Bởi vậy, nếu thấy chỗ nào còn mơ hồ, chưa hiểu rõ, bạn đừng ngại đặt những câu hỏi nhằm làm sáng tỏ vấn đề, ví dụ như: “Ý anh lúc nãy là…phải không ạ?”; “Anh có thể nói rõ hơn về điểm này, điểm này…không ạ?”

Nếu bạn không chăm chú lắng nghe là bạn không tôn trọng người nói và điều đó cũng có nghĩa là bạn đang bỏ lỡ những thông tin cần thiết hoặc đôi khi hết sức quan trọng từ người khác. Trong một lớp học về kỹ năng giao tiếp ở một trường đại học, một số sinh viên được mời lên trước lớp, bị bịt mắt lại và được phát cho một tờ giấy giống nhau. Sau đó họ cùng xé giấy theo hướng dẫn của giáo viên. Kết quả, mỗi người xé tờ giấy thành một sản phẩm khác nhau. Điều đó cho thấy, cùng một thông điệp, nhưng mỗi người nghe và hiểu theo một cách khác nhau! Một bài tập khác là “truyền tin”: 15 thành viên trong một nhóm sẽ lần lượt truyền một thông điệp cho nhau, từ người đầu tiên cho tới người cuối cùng. Một thông điệp khá dài về quy tắc bắt tay được người đầu tiên trong nhóm đọc đầy đù nhưng truyền tới người thứ 15 thì chỉ còn một câu ngắn ngủn là: Bắt tay từ 3 đến 5 giây! Các thông tin còn lại “rơi rớt” hết trên đường đi! Điều đó cho ta thấy thế nào là “tam sao thất bản” (Game show Tam Sao Thất Bản trên truyền hình là một minh họa sinh động cho vấn đề này).

Nghe là cả một nghệ thuật. Từ hiểu được sự cần thiết của việc lắng nghe, nghe như thế nào cho hiệu quả để lĩnh hội được thông tin cho đến nghe mà thấu cảm được với người nói đã là khó, nhưng cao hơn nữa là nghe thế nào để khơi gợi được cảm hứng của người nói lại càng khó gấp bội. Tuy nhiên tất cả điều đó hoàn toàn có thể học được.
Ai cũng cần học cách nói chuyện thật thuyết phục, tạo được thiện cảm và có duyên, đồng thời cũng biết cách lắng nghe chân tình, bởi vì đó chính là một trong những bí quyết dẫn tới thành công, đặc biệt nếu bạn làm việc trong lĩnh vực giao tế hoặc kinh doanh dịch vụ, điều đó còn có tính cách sống còn đối với nghề nghiệp của bạn. Trong thực tế ta thấy có những người ăn nói rất giỏi nhưng tại sao người khác vẫn không thích? Câu trả lời là vì họ thiếu đi sự chân thành. Người xưa luôn đề cao chữ “Thành”. Ngày nay cũng vậy, tuy nơi này nơi khác, xã hội đang lan tràn cơn bệnh của sự dối trá, nhưng sự chân thành của một người vẫn có ý nghĩa quyết định trong giao tiếp. Cho dù bạn học nghệ thuật giao tiếp tinh thông bao nhiêu, nếu như bạn ứng xử với người chỉ bằng “kỹ xảo” chứ không xuất phát từ thành ý, thì bạn sẽ không thể giao tiếp thật sự thành công. Những lời tốt đẹp không bao giờ thừa. Lời lẽ tốt đẹp và thắm đượm tình người có tác dụng tích cực đến sự giao tiếp và mối quan hệ. Bạn hãy tin rằng, những gì cho đi, những gì xuất phát từ trái tim ắt hẳn sẽ nhận lại được từ trái tim.

P/S: Đây vốn là bài viết dành cho website của công ty, thế nhưng tôi đã không có cơ hội để đăng nó lên. Từ những gì tôi vừa trải nghiệm, tôi muốn nói thêm rằng: Thông thường, thay vì "lắng nghe" với sự tôn trọng, nhiều người chỉ "muốn nghe" những gì mình thích; thay vì cư xử một cách công bằng và dân chủ, họ chỉ muốn thấy sự phục tùng tuyệt đối, thậm chí muốn những lời khen nịnh cho sướng tai chứ không cần nghe gì khác, đặc biệt là những người có nhiều quyền hành trong tay! Nếu trên thế giới này ai ai cũng biết lắng nghe và thực sự biết tôn trọng người khác thì cho dù chưa thể trở thành tri âm, tri kỷ, người ta cũng không đến nỗi trở thành kẻ thù của nhau!

29 tháng 7, 2010

If We Hold On Together



Xuất phát từ một chuyện không đâu ta đã phải từ bỏ con đường mình đang đi. Buồn thật nhiều. Lỗi tại ai đây? Chẳng phải tại ta, cũng chẳng phải hoàn toàn do người. Ta đã làm gì nên nỗi? Ta có đáng phải chịu như thế không? Có lẽ ta đã đặt lòng tự trọng của mình lên quá cao chăng? Thất vọng thật nhiều nhưng ta không vất bỏ niềm tin vào cuộc sống. Vì ta chưa tuyệt vọng. Vì ta còn có Gia Đình. Vì ta còn có Em.



 
If We Hold On Together

Don't lose your way
With each passing day
You've come so far
Don't throw it away
Live believing
Dreams are for weaving
Wonders are waiting to start
Live your story
Faith, hope and glory
Hold to the truth in your heart


If we hold on together
I know our dreams will never die
Dreams see us through to forever
Where clouds roll by
For you and I

Souls in the wind
Must learn how to bend
Seek out a star
Hold on to the end
Valley, mountain
There is a fountain
Washes our tears all away
Words are swaying
Someone is praying
Please let us come home to stay

If we hold on together
I know our dreams will never die
Dreams see us through to forever
Where clouds roll by
For you and I

When we are out there in the dark
We'll dream about the sun
In the dark we'll feel the light
Warm our hearts, everyone

If we hold on together
I know our dreams will never die
Dreams see us through to forever
As high as souls can fly
The clouds roll by
For you and I


Nếu ta cùng kề vai

Đừng từ bỏ con đường mình đã chọn
Bởi mỗi ngày trôi qua
Bạn đã đi được khá xa
Xin đừng lãng phí nhé!
Hãy tin vào cuộc sống
Những giấc mơ đang được dệt nên
Và những điều kỳ diệu đang chờ ta ở phía trước
Hãy sống và làm nên câu chuyện của cuộc đời mình
Với niềm tin, hy vọng và vinh quang
Hãy nghe lời trái tim mách bảo

Nếu ta cùng kề vai
Giấc mơ của ta sẽ không bao giờ tàn phai
Giấc mơ sẽ mãi mãi theo ta
Đến tận nơi những đám mây xa xôi
Dành cho bạn, cho tôi

Những linh hồn lưu lạc
Phải biết cách hướng về
Tìm lấy một vì sao
Và theo đến tận cùng
Lũng sâu, núi cao
Sẽ có dòng suối mát
Cuốn trôi đi những giọt lệ buồn
Lời nguyện cầu nào
Thoảng trong gió đưa
Xin được trở về mái ấm ngày xưa


Nếu ta cùng kề vai
Giấc mơ của ta sẽ không bao giờ tàn phai
Giấc mơ sẽ mãi mãi theo ta
Đến tận nơi những đám mây xa xôi
Dành cho bạn, cho tôi


Trong chập chùng bóng tối
Ta mơ vầng thái dương
Cảm nhận làn ánh sáng
 Ngập tràn bao trái tim

Nếu ta cùng kề vai
Giấc mơ của ta sẽ không bao giờ tàn phai
Giấc mơ sẽ mãi mãi theo ta
Như những linh hồn bay cao
Những đám mây xa trôi
Là dành cho bạn, cho tôi.




23 tháng 6, 2010

Làm Chó - Làm Người



Chó không bao giờ cắn. Chỉ có người mới làm thế thôi.

-Marilyn Monroe


Xã hội đang ngày càng băng hoại, chìm đắm trong sự dối trá, tham nhũng, nhiều người sống bất cần ngày mai, trong đó có những người sống như ngợm mà vẫn ngạo nghễ vỗ ngực xưng tên, ăn thịt cả đồng loại mà không hề chớp mắt. Những kẻ ép học sinh bán dâm, đòi tụt quần trước tòa; giết người yêu, chặt đầu, chặt tay; hành hạ, tra tấn trẻ con như dưới thời Trung cổ...Những loại như thế không biết phải gọi là gì, tức quá thì người ta bèn chửi là chúng là đồ chó (Chó mà biết nói chắc nó sẽ kiện loài người về tội phỉ báng!)

Thật ra ai cũng biết chửi vậy là oan cho chó vì chó đâu có xấu xa như thế? Ngược lại, chó là người bạn thân thiết nhất của con người. Loài chó được biết đến với sự thông minh, lòng trung thành, sự quả cảm ... Ai đã từng đọc truyện ngắn Con chó xấu xí của Kim Lân không thể quên hình ảnh của con chó đáng thương mà có nghĩa. Và đã không ít lần các nhà làm phim đưa hình tượng các chú chó lên màn ảnh nhằm ca ngợi lòng trung thành của những chú chó với chủ của chúng. Một vài trong số đó dựa trên những hình tượng có thật. Như chú chó Barry cứu được 40 người lạc trong bão tuyết nhưng bị giết bởi người thứ 41, như Hachiko - một chú chó nổi tiếng khắp Nhật Bản và được xem như là một biểu tượng của lòng trung thành. Ngày nay xác Hachiko đã được nhồi bông và bảo quản tại Bảo tàng tự nhiên quốc gia thuộc quận Ueno, Tokyo.

Pascal đã nói một cách giản dị mà sâu sắc: Càng tìm hiểu về loài người tôi càng yêu quý con chó nhỏ của mình. Và có ai đó đã bổ sung cũng không kém phần thâm thúy: Càng tìm hiểu về loài chó tôi càng thấy thương cho loài người...Sống trên đời này, có lẽ làm người thì khó, làm chó thì dễ cho nên có không ít người chọn làm theo vế sau chăng?! Con chửi cha, cháu đánh chú, em giết anh...Chuyện mấy thằng đàn ông khi mới cưới vợ về thì yêu thương chiều chuộng, chẳng bao lâu sau đã có mới nới cũ, tàn tệ bảo vợ: Tao hết thương mày rồi, giờ tao thương con đó...con kia" tuy thật tởm lợm nhưng đã trở thành... "bình thường"! Mà nghĩ cho cùng, nói rằng "làm chó thì dễ" cũng không đúng! Đâu phải người nào cũng sống có nghĩa được như chó đâu!

Nhớ chuyện xưa, Án Anh có nhiều công trạng đối với nước Tề, Tề Cảnh công tặng áo hồ cừu, phong thực ấp ... Án Anh nhất mực từ chối. Cảnh Công thấy một người đàn bà liền hỏi:

- Có phải là nội tử của quan Tể Tướng đó không?

Án Anh đáp:

- Bẩm phải!

Cảnh Công cười bảo:

- Bà nhà đã già mà còn xấu nữa. Ta có một ái nữ có thể cho Tể Tướng được.

Án Anh chấp tay nói:

- Lúc trẻ người ta lấy mình là mong rằng lúc già có thể nhờ cậy được. Vợ tôi tuy già xấu nhưng tôi vẫn quý trọng, không dám phụ.

Tề Cảnh Công rất kính phục Án Anh.

Lại nhớ chuyện Tống Hoằng. Tống Hoằng là quan hiền lương dưới triều vua Quang Vũ (6 TCN – 57 CN), người sáng lập triều Đông Hán (tức Hậu Hán). Vợ ông Hoằng bệnh, bị mù và ông luôn đích thân săn sóc, đút cơm cho vợ. Chị vua góa chồng, rất ái mộ Tống Hoằng. Vua biết ý, một hôm ướm lời hỏi  Hoằng: “Ngạn ngữ nói: Sang đổi bạn, giàu đổi vợ, có vậy chăng?” (Ngạn vân: Quý dịch giao, phú dịch thê, hữu chư?)

Hoằng đáp: “Thần nghe: Bạn bè chơi từ thuở nghèo hèn chớ nên quên, người vợ tấm cám chớ hắt hủi.” (Thần văn: Bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đường.)

Hiểu Tống Hoằng một lòng chung thủy, vua bỏ ý định tác hợp cho chị.

Thật đáng kính phục! Có lẽ vì ngày xưa có nhiều người thật sự muốn "sống cho ra cái giống người" hơn bây giờ chăng? Còn ngày nay, cái xấu lan tràn như bệnh dịch, ngày nào đọc báo cũng nghe toàn chuyện động trời, đặc biệt là của bọn người làm "ông nọ, bà kia", chẳng hạn chuyện chủ tịch tỉnh tên Tô họ Nguyễn mua dâm nữ sinh xong ở truồng nằm ngủ! Chẳng trách trong lúc trà dư tửu hậu có người đã bức xúc mà "tổng kết" đầy phạm thượng: "Cái nhà dột thì dột từ nóc. Trong một xã hội mà cán bộ lưu manh thì dân cũng phải mất dạy để bảo toàn miếng cơm manh áo của mình!" Không hề dám hùa theo để bảo dân ta là mất dạy nhưng ngẫm lời ấy mà buồn!

Vào tháng 10 năm 1869, luật sư George Graham Vest đã đọc một bài diễn văn tại một phiên tòa xét xử vụ kiện người hàng xóm làm chết con chó của thân chủ mình. Bài diễn văn này được phóng viên Wiliam Safire của báo The New York Times bình chọn là hay nhất trong tất cả các diễn văn, lời tựa trên thế giới trong khoảng 1,000 năm qua. Đọc để ngậm ngùi và chua xót cho NHÂN tình và CHÓ tình!

Thưa quý ngài hội thẩm,

Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hóa ra kẻ thù quay ra chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi ra có thể là một lũ vô ơn.
Những người gần gũi thân thiết ta nhất, những người ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự, có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc niềm tin ta dành cho họ. Tiền bạc mà con người có được, rồi sẽ mất đi. Nó mất đi đúng vào lúc ta cần đến nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động dại một giờ. Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người có được trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ rơi ta, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở, đó là con chó của ta.

Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như lúc bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù gió đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi, miễn sao được cận kề bên chủ là được! Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng, dù ta có là một gã ăn mày. Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân tàn danh liệt, thì vẫn còn đó con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè, vô gia cư thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được làm kẻ bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
Và một khi trò đời hạ màn, thần chết đến rước linh hồn ta đi, để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, khi tất cả thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ, thì khi ấy vẫn còn bên nấm mồ ta - con chó cao thượng của ta, nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở ra cảnh giác, trung thành và chân thực ngay cả khi ta đã chết rồi!

(Nguyên bản tiếng Anh

George Graham Vest

Gentlemen of the Jury

The best friend a man has in this world may turn against him and become his enemy. His son and daughter that he had reared with loving care may become ungrateful. Those who are nearest and dearest to us, those whom we trust with our happiness and our good name, may become traitors to their faith. The money that a man has, he may lose. It flies away from him when he may need it most. Man's reputation may be sacrificed in a moment of ill considered action. The people who are prone to fall on their knees and do us honor when success is with us may be the first to throw the stone of malice when failure settles its cloud upon our head. The only absolutely unselfish friend a man may have in this selfish world, the one that never deserts him, the one that never proves ungrateful or treacherous is his dog.

A man's dog stands by him in prosperity and poverty, in health and sickness. He will sleep on the cold ground, when the wintry winds blow and the snow drives fiercely, if only he can be near his master's side. He will kiss the hand that has no food to offer, he will lick the wounds and sores that come in encounter with the roughness of the world. He guards the sleep of a pauper as if he were a prince. When all other friends desert... he remains.

When riches take wings and reputations fall to pieces, he is as constant in his love as the sun in its journey through the heavens. If fortune drives the master forth an outcast into the world, friendless and homeless, the faithful dog asks no higher privilege than that of accompanying him to guard him against danger, to fight against his enemies, and when the last scene of all comes, and death takes his master in its embrace and his body is laid away in the cold ground, no matter if all other friends pursue their way, there by his grave side will the noble dog be found, his head between his paws and his eyes sad, but open in alert watchfulness, faithful and true even to death).

16 tháng 6, 2010

Tản mạn nhân ngày Sinh Nhật Lớn


(Cứ đến ngày 15 mỗi tháng, Mei Xuân Hương tổ chức sinh nhật Big Birthday. Gọi là Sinh Nhật Lớn không phải vì quy mô mà vì đó là sinh nhật chung của những khách hàng thân thiết cũng như một số nhân viên sinh cùng tháng.)

Đêm nay, Sinh Nhật diễn ra đúng vào giữa mùa hè nhưng tiết trời đã dịu mát hơn sau đợt nắng nóng dữ dội của tháng 5. Vì là tháng của World Cup nên Sinh Nhật được tổ chức giữa hai trận bóng. Tất cả các vị khách có mặt cùng chung vui với nhân viên giữa tiếng bình luận vang vang của bình luận viên…

Trời lất phất mưa. Những hạt mưa đêm Đà Lạt nhỏ, nhẹ và dịu đến nỗi không đủ làm ướt tóc. Người ta không nghe được tiếng mưa mà chỉ cảm nhận được cái khoảnh khắc khi hạt mưa chạm vào đôi má hay bờ vai. Những giọt mưa mỏng manh nhẹ vương trên má các cô gái, chàng trai lứa tuổi đôi mươi tràn đầy sức sống không đủ làm họ thấy lạnh.

Trong tiếng mưa thầm thì, ngồi dưới vòm cây xanh mướt không biết tên, chỉ thấy hoa tím nhỏ nhoi đơn sơ từng cánh, từng cánh thỉnh thoảng lìa cành vương trên vai, trên tóc như một nỗi buồn dịu dàng rơi rắc, tôi ngắm những đồng nghiệp nhỏ tuổi đang hân hoan trong niềm vui giản dị.

Chiếc bánh kem thật lớn được tám chàng trai xúm vào khiêng ra giữa quán. Các chàng trai, cô gái vây quanh. Những đôi vai dựa sát vào nhau. Những khuôn mặt háo hức kề sát bên nhau. Những ngọn nến được thắp lên, lung linh trong đêm mùa hạ, hắt sáng trên những khuôn mặt trẻ trung, những ánh mắt lấp lánh ánh lửa.

Một nhóm nhân viên và cả vài vị khách “nhí” đang xúm xít đốt pháo bông. Những cây pháo nhỏ trong những bàn tay đung đưa, vung vẩy, phún lên từng đóa hoa lửa như niềm vui đang cháy rực. Những lời chúc tụng trao nhau trong ánh mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ. Rồi trong tiếng reo hò cổ vũ, những cái miệng hồn nhiên cùng chúm môi thổi thật mạnh, cốt sao chỉ thổi một lần mà tắt hết nến…

Bánh đã được cắt ra. Cái bánh lớn đến nỗi chia khắp lượt khách và nhân viên mà vẫn còn nhiều. Từng nhóm nhân viên tíu tít chạy tới chạy lui, vừa ăn bánh vừa vui vẻ đùa nghịch. Một cô bé hai má phinh phính bị trét đầy kem mang cho tôi một đĩa bánh. Tôi mỉm cười cám ơn và chúc mừng sinh nhật của cô. Nheo mắt cười, tôi hỏi: ”Lúc nãy khi thổi nến Hiền có ước mơ gì không?”. Mắt cô bé sáng lên theo nụ cười tươi tắn: “Dạ, có chú ạ”, rồi cô vụt chạy.

Xúc một muỗng bánh nhỏ, cảm nhận vị ngọt ngào của miếng bánh, tôi nhớ lại những gì hôm qua cô bé ấy kể. Vậy ra hôm nay là sinh nhật sớm của cô bé ấy đây. Tuy tổ chức sớm vài ngày nhưng được như vậy là cô bé đã vui lắm rồi, bởi vì sinh nhật gần đây nhất của cô là ngày thôi nôi cách đây đã 17 năm…Nhà thì nghèo mà mẹ lại bệnh, đã nhiều năm cô không mong có được một sinh nhật vui vẻ như các bạn mà chỉ có một ước nguyện: Cầu mong sao cho mẹ được khỏe mạnh. Tôi nhớ khi nói đến đó, nhận thấy ánh mắt cảm thông của tôi, cô bé vội khỏa lấp nét buồn vừa thoáng hiện trên khuôn mặt bằng cách hỏi tôi về ý nghĩa của tục thổi nến ngày sinh nhật. Lúc ấy tôi chỉ giải thích sơ qua và hứa sẽ nói rõ hơn khi có dịp. Với bài viết này trên trang amngj của Mei Xuân Hương, hy vọng cô bé sẽ hài lòng.

Dường như tập tục thổi nến ngày sinh nhật phát xuất từ Hy Lạp. Thời cổ Hy Lạp, người dân rất sùng bái nữ thần mặt trăng Arthemis và mỗi năm đều ký niệm ngày sinh của bà để bày tỏ lòng sùng kính của mình. Vào ngày ấy, trên bàn thờ nữ thần người ta bày một cái bánh hình trứng làm từ bột mì và mật ong, trên mặt bánh có cắm rất nhiều ngọn nến được thắp sáng. Người ta tin rằng tất cả hoạt động của thiên nhiên đang vận hành trong ngọn lửa nhỏ của cây nến. Sáp, tim nến, lửa, không khí hợp nhất trong ngọn lửa đang cháy, linh động và rực rỡ, xoa dịu mà thiêu đốt. Ngọn nến nhỏ bé như tập trung trong mình nó một sức mạnh huyền diệu và bí ẩn. Có lẽ vì vậy nên người ta cho rằng ánh sáng của các ngọn nến tượng trưng cho ánh sáng dịu dàng mà cuốn hút của mặt trăng.
Về sau, mỗi khi làm lễ sinh nhật người Hy Lạp bày lên bàn một cái bánh ga-tô và cắm rất nhiều ngọn nến nhỏ. Rồi sau đó người ta thổi tắt ngọn nến. vì họ tin rằng nếu như người được tổ chức sinh nhật chỉ dùng một hơi thổi tắt được tất cả các ngọn nến mang một sức mạnh huyền nhiệm ấy trong khi thầm gửi đi một ước nguyện thì sau đó ước nguyện của họ sẽ trở thành hiện thực…

Với niềm tin ấy, khi bạn thổi tắt đi ngọn nến nghĩa là đồng thời bạn đã thổi bùng lên những ước mơ. Nếu như bạn chưa tin? Thế thì giờ đây bạn nên bắt đầu tin vào điều đó. Để mỗi ngày bạn còn thấy cuộc sống vẫn đẹp và đáng sống. Để mắt bạn không bớt sáng trong trước những phức tạp của cuộc đời. Dù năm tháng qua đi, dù khó khăn vất vả “hãy mơ những gì bạn muốn mơ, tới những nơi bạn muốn tới, trở thành người mà bạn mong bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn” (*). Bạn hãy tin và mơ vì còn hy vọng là còn có ngày mai. Còn có ước mơ là còn có tương lai.

Thủa hồng hoang lửa thiêng nào đã thắp sáng cho đời? Lửa sưởi ấm bao người để nay đốt lên một ngọn nến như thắp lên niềm tri ân. Cây nến-ngọn lửa biểu trưng cho cuộc đời đầy khát khao được sống, được “cháy” đến tận cùng. Thổi tắt đi để mà được thắp sáng. Như trong truyền thuyết, Phượng Hoàng cháy tan trong lửa để rồi lại được tái sinh.

Bạn ơi! Mỗi ngọn nến là kỷ niệm của từng năm tháng đã đi vào dĩ vãng. Thời gian qua đi nhưng kỷ niệm còn thắp sáng trong tim, dù thất bại hay thành công, vui hay buồn thì kỷ niệm ấy vẫn là của chính bạn, do bạn tự trải nghiệm lấy. Những kỷ niệm thắp sáng cho đời, nếu có thổi tắt đi bằng hơi thở của cuộc sống hiện tại, cũng chỉ tỏ rõ niềm mong ước xua đi những vết thương cuộc đời vào trong bóng tối lãng quên. Để mong thêm một lần nữa được thắp sáng tương lai.

Đêm nay là một đêm đáng nhớ. Một đêm để mai này chợt nhớ về, bạn sẽ còn thấy lại hình ảnh của những bạn bè, đồng nghiệp, của tất cả những người đã cùng chung vui, chia sẻ với bạn những miếng bánh kem ngọt lịm đường sữa và ngọt ngào tình cảm thương yêu. Trong ngày kỷ niệm thời điểm ra đời của mình, tin rằng trong tim bạn tràn ngập lòng biết ơn cha mẹ đã mang bạn đến cuộc đời này, đã nuôi dưỡng, dạy dỗ bạn nên người. Hãy cám ơn cha mẹ đã cho bạn hình hài để bạn luôn được sống trong tình yêu thương…

Mong rằng những sinh nhật như thế sẽ còn tiếp tục để những ngọn nến được thắp lên xua tan bóng tối trong tâm hồn bạn, để những ước mơ đẹp đẽ sẽ luôn được nuôi dưỡng trong tim bạn. Những ước mơ cho một ngày mai tươi sáng hơn, một tương lai tốt đẹp hơn.

Xin cho mỗi chúng ta trở thành từng cây nến thắp sáng tin yêu nơi chúng ta hiện diện. Và xin cho ta có đủ sức mạnh vượt qua bóng tối vây quanh. Cõi đời này, cần biết bao nhiêu những giờ phút lắng đọng của tâm linh để mình soi lấy mình, để cảm nhận “ánh sáng”, vượt qua bóng tối và tìm thấy niềm Hạnh Phúc.

Xin được chúc mừng sinh nhật tất cả mọi người. Dù là khách hàng thân thiết hay nhân viên của Mei Xuân Hương, xin chúc cho ước mơ của bạn sẽ thành hiện thực. Chúc cho mẹ của cô bé Hiền sẽ được khỏe lại. Và xin hãy để mỗi ngày trong đời là một ngày của ước mơ và hy vọng. Hãy tiếp tục thổi nến và thổi bùng lên những ước mơ. Để thấy một ngày lòng ta như thuyền ra biển lớn…

(*) Trích trong cuốn Hạt giống của tâm hồn.

12 tháng 6, 2010

Chiều mưa tháng sáu


Tháng sáu. Trời bắt đầu nhiều mưa. Chiều nay cũng thế, mưa rơi như sương giăng mờ đỉnh núi. Đứng bên cửa kính nhà hàng Mei Xuân Hương, tôi ngắm nhìn những giọt mưa giăng ngang trời và hoa lá nép mình ngả nghiêng trong gió. Ngoài kia, những chiếc bàn trắng trống trơn loáng nước. Những chiếc dù xếp lại như những hình nhân cao gầy co ro. Khách hàng phần lớn đã dời lên lầu, chỉ còn vài người ngồi lại dưới cơn mưa. Trong những ngày mưa như thế này, tuy khách không nhiều nhưng nhân viên phục vụ nơi đây vất vả hơn lúc trời nắng ráo vì phải "chạy" mưa.
Những giọt mưa tinh khiết từ trời cao đang gột sạch những bụi bặm trần gian. Giọt mưa trên lá xôn xao. Cây lá mượt mà xanh ngát. Xa xa thành phố nằm yên bình với những con đường nhỏ vắng xe cộ lại qua. Chợt một cánh chim lạc bầy chấp chới bay trong trời chiều bạt gió. Bỗng nhớ lúc sáng sớm trên đường đi làm, xe đi ngang chợ, thấy một bà cụ tóc bạc phơ, tay xách giỏ co ro đứng bên vệ đường, đôi mắt buồn bã và cô độc mà cũng đầy vẻ ngóng trông. Ánh mắt bơ vơ và mái tóc trắng màu thời gian ấy, không hiểu sao lại hiển hiện trước mắt tôi trong cơn mưa chiều nay. Ôi, những giọt mưa trên lá, xin cuốn trôi đi những bụi bặm đời thường, những đau thương nhọc nhằn, để tóc mẹ già chớp mắt đừng bạc trắng với thời gian...
Chiều nay Peter lại đến, vừa phủi những hạt mưa vương trên áo vừa mỉm cười đáp lại lời chào của mình cũng bằng một câu tiếng Việt: "Xin chào" hơi lơ lớ. Cố gắng trò chuyện với ông bằng tất cả vốn từ tiếng Anh có được, dù cứ lúng ta lúng túng tìm từ, nhưng người đàn ông Thụy Điển cao tuổi và lịch lãm ấy vẫn kiên nhẫn khuyến khích mình nói thêm. Từng gặp nhau đã nhiều lần và chỉ toàn nói chuyện xã giao, hoặc cùng lắm là về Đà Lạt, về con đường sắt răng cưa bị phá đem bán sắt vụn, về những điều khiến thành phố nên thơ này trở thành một Shangri - La-thiên-đường-đã-mất, nhưng không hiểu sao chiều nay Peter hỏi mình rất kỹ về chuyện bệnh tật và tỏ vẻ đầy thông cảm. Trong một chiều mưa như thế này, một câu chào, một bàn tay nắm nhẹ, một ánh mắt quan hoài cho dù là của ai, cũng đủ làm ta ấm lòng và làm dịu đi những ưu phiền...
Rồi cơn mưa cũng ngớt dần và chuyển thành mưa bụi. Giọt mưa chỉ còn nhỏ li ti, phơ phất trên lá, bám vào tóc, vương nhẹ trên má, trên tay như những lời thủ thỉ dịu dàng. Đi thong thả trên con đường vương xác lá, cái lạnh của một chiều mưa phố núi càng làm sâu thêm nỗi nhớ một người ở xa...
Sau cơn mưa, cây lá xanh vời vợi và bên những lối mòn, những đóa hoa mơn mởn nghiêng mình đong đưa trong gió nhẹ. Ngửa bàn tay hứng giọt mưa cuối cùng còn sót lại trên lá, bất chợt nhận ra mình vẫn còn yêu mưa nhiều lắm. Nhớ thuở mười lăm, từng dầm mưa đi lang thang trên đường vắng một mình, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp không dứt trên mũ áo mưa, cứ đi như thế, chỉ để thỏa mãn cái an nhiên tự tại khác biệt với bạn bè đồng trang lứa, mặc kệ những ánh mắt đầy ngạc nhiên của họ...
Trời dần tối. Những cô bé nhân viên hết ca, gọi nhau í ới, chở nhau trên những chiếc xe máy phóng vút qua cổng để về nhà hay chỗ trọ. Cảnh thật bình thường nhưng cũng thật đầm ấm. Một ngày cũ đang qua, nhưng ngày mới rồi sẽ tới, để sống, để làm việc và để yêu thương. Vâng, cũng hy vọng rằng một ngày mai tươi sáng rồi sẽ đến, chỉ cần ta dốc lòng chờ đợi.
Đêm xuống. Đêm cao nguyên lạnh dài mênh mông. Những ánh đèn vụt qua con đường trước nhà hàng. Mặt hồ Xuân Hương bị xả cạn nước như một vũng lầy lẻ loi, ngơ ngác, mặc cho hoa đèn soi bóng sáng lung linh. Đời ta có khi như vũng lầy kia? Vẫn biết đã sống trên đời này là chấp nhận buồn vui, khổ đau và hạnh phúc nhưng lắm khi cứ suy nghĩ vẩn vơ về bệnh tật, về phận người, về những buồn vui bây giờ và cát bụi mai sau. Hôm kia có người hàng xóm gốc Huế vừa mất. Mấy hôm nay tiếng trống "thùng thùng" khi có người đến phúng viếng nghe cứ rền cả tai và nặng trong lồng ngực. Thấy đời mình sao quá chông chênh!
Đời người thoáng còn, thoáng mất mà sao nhiều người cứ mãi sân si? Xã hội bây giờ dường như ngày càng đầy bất trắc, dối trá, lọc lừa, ngày nào đọc báo cũng toàn những tin đâm chém, cướp của, giết người làm người ta thêm mệt mỏi. Cứ phải dặn lòng, hãy rũ bỏ những chán chường kia đi. Dẫu sao thì những cơn mưa mát lành vẫn còn bên ta, cỏ vẫn ngát xanh bên đồi và tình người vẫn còn ấm áp trong tim. Mong sẽ có những tháng ngày thật bình yên dù người thân yêu ở bên ta, hay vẫn đang nghìn trùng xa cách. Hãy thương nhau dài lâu người nhé!
Có những ngày tháng hạ, cây lá se buồn, tôi nguyện lời thì thầm “Lạy trời mưa xuống …”, mưa xuống cho nước đầy và tình người dành cho nhau cũng đầy như nước.

10 tháng 5, 2010

Một ngày


Một ngày Đà Lạt, một ngày là cả bốn mùa. Sớm tinh sương, ngày bắt đầu với làn gió xuân tinh khôi, thoáng làn sương mờ tỏ bóng dáng ai. Trời se lạnh để chợt thèm hơi ấm một bàn tay, để nụ cười e ấp thoáng qua cũng mang lại một trời xuân nồng nàn. Trưa, trời tuôn nắng hạ cho giọt mồ hôi ai long lanh, nắng tràn trề trên lối nhỏ, chiếc lá nằm im hơi giữa một trời vắng gió. Rồi chiều buông níu gọi bước chân thu. Nắng chiều nhuộm vàng không gian trầm lắng để nghe hương thu lồng lộng về trong hơi gió và trong tâm tưởng. Ngắm vẻ đẹp của thu, lắng nghe hơi thở của thu, có cần chăng lời nói? Nồng nàn mà hiu hắt thu đến rồi đi trong lặng lẽ. Khi đêm xuống, mùa đông lạnh lẽo trở về, đốt lên ngọn lửa hồng để suởi ấm, ánh lửa lung linh trên từng gương mặt. Và từng ánh nhìn như đang muốn soi tỏ lòng nhau...tưởng như vừa đốt lên ngọn lửa trong trái tim...

Một chiều sau mưa, đi dưới hàng cây, vài cơn gió thoảng qua...Trên cao, lá reo mừng ca hát, những giọt mưa lá rơi nhè nhẹ, buông mình tan vỡ trên vai, trên tóc, tưới xanh cho đất quê hương. Con đường đẹp quá, dáng cong cong lượn quanh quất núi đồi, nghe chừng đâu đây áo xưa vẫn long lanh màu lụa, tiếng gót chân thiếu nữ còn vang vọng bước kiêu sa. Cây lá vẫn ngát xanh, nhựa sống vẫn đang cuồn cuộn sinh sôi trong từng khoảnh khắc thời gian...Và không gian ươm tình lên đầy trong ngây ngất gió. Chợt nghe tim sóng sánh như ướp đầy men say, giữa hồn từng đợt sóng ngả nghiêng, chơi vơi, vời vợi, mênh mang...

Cơn gió thoảng qua, không khí mát dịu đến mê người, gió đùa vui với từng chiếc lá, lá đong đưa, lăn mình theo gió. Những tia nắng mang đầy sức sống tung tăng bay lượn, gieo làn hơi ấm, reo vang lời gọi tình yêu trong vũ trụ mê say. Đâu đó, có những đôi mắt ngời sáng long lanh trong nắng lụa tinh khôi. Đâu đó, có những nếp nhăn hằn sâu thêm giữa bụi đường nắng gió.

Ngắm và nghĩ để càng thấu hiểu chính cái vô thường là nét đẹp kỳ diệu của vũ trụ, qua sự đổi thay, nghe ra có lời thiên thu réo gọi, thấy cả những cội rễ sâu xa từ quá khứ tỏa về, và cả những hạt giống của tương lai đang dịu dàng hé mở, tất cả, tất cả là những hiện thực nhiệm màu bừng sáng theo từng nhịp thở ta mang.

Mỗi ngày, thức dậy với tia nắng đầu tiên, tất bật, vội vã chuẩn bị để đến nơi làm việc. Ăn vội, có khi đi mà không kịp uống, đôi lúc giật mình nghe trái tim đập dồn dập, căng đau theo từng bước chân vội vã. Con đường đến chỗ làm đi ngang hồ Xuân Hương đang nằm phơi mình trong gió bụi, mỗi lần đi qua lại bùng lên nỗi khát khao mong đợi ngày nước về cho hồ lại tươi xanh. Bên trái là Thủy Tạ, Thanh Thủy, giờ không còn "Thủy" nên trông lạc lõng, chơ vơ đến tội nghiệp. Bên phải là nhà hàng Mei Xuân Hương, có lẽ nhờ ẩn mình dưới đồi thông nên không bị ảnh hưởng nhiều. Thấp thoáng giữa vòm cây xanh, những chiếc dù đỏ vẫn còn duyên dáng lắm.

Mỗi ngày, đến chỗ làm, đón nhận câu chào, nụ cười tươi tắn của những nam nữ phục vụ - những đồng nghiệp nhỏ tuổi như món quà đầu tiên trong ngày, thấy lòng vui hơn. Cả buổi sáng đánh vật với chiếc máy vi tính, với những bài viết, rồi lại chuyển sang loay hoay với những số liệu trong đống sổ sách của cô bé kế toán, trưa nằm ngủ với những chập chờn mộng mị trên sàn gỗ cứng ngắc, trong cái nóng hầm hập từ trên mái tỏa lan, có ngày chưa đến 12 giờ đã đói run người, có ngày 2 giờ chiều mới ăn trưa, một mình, lặng lẽ...Đôi lúc thấy mình hãy còn hạnh phúc hơn nhiều người, nhưng nhiều khi lại thấy mình thật tội nghiệp. Và cảm giác mệt mỏi vẫn thường xuyên đeo đẳng. Chỉ muốn nằm xuống và ngủ, một giấc ngủ bình yên vĩnh viễn không còn thức dậy. Nhưng rồi vẫn phải đứng lên và tiếp tục công việc dở dang.

Mỗi ngày, rời nhà lúc bình minh, quay về khi trời đã tối mịt. Ngày cứ qua đi, tháng cứ qua đi, dẫu biết ở nơi xa kia, em cũng đang khắc khoải đợi chờ giây phút sum vầy, nhưng làm sao biết được còn phải chờ đợi đến bao giờ?

Đôi lúc, giữa chốn đời bụi bặm, lắng nghe tâm hồn dường như đang chai sạn theo tháng ngày, bỗng sợ một ngày mình không còn có thể cảm xúc với nụ cười của nắng, tiếng hát của mưa, lời ru của gió, hoặc có khi chỉ là tiếng thì thầm vô ngôn của sự tĩnh lặng... Sợ mình thờ ơ với một nụ cười, quay lưng trước một cảnh đời cơ cực, nước mắt không còn nhòe mi trước những mảnh đời bất hạnh nhỏ nhoi. Nên phải ngẫm, phải viết, phải trải lòng ra chứ không thu cất lại. Vì nỗi sợ đánh mất mình.

Mỗi ngày chỉ cầu mong bình an cho gia đình, cho mình, cho người ta yêu thương dầu vẫn biết rằng cuộc sống vốn vô thường.

Mỗi ngày là bốn mùa, mỗi ngày là một đời.

.

1 tháng 5, 2010

Thống mà không Nhất


Nhân dịp 30-4, trang web thodia.vn tổ chức cuộc thi viết trải nghiệm về các chuyến du lịch và khá nhiều người đã tham gia. Trong số các lời nhận xét cho bài viết "Sài Gòn 30-4" đã có người đề cập đến vấn đề hòa giải, hòa hợp dân tộc. Thiết nghĩ điều đó cũng bình thường, điều đáng nói là có lời comment khác hỏi lại "Thế vấn đề hòa giải, hòa hợp dân tộc thì có liên quan gì ở đây?"! Ôi, có liên quan gì ư? Không biết người này có biết lời nhận xét "Ngày 30-4 có triệu người vui cũng có triệu người buồn" của cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt không nhỉ? Đã 35 năm trôi qua, thế mà đất nước vẫn còn chia rẽ và cứ đều đặn đến ngày người ta lại tung hô, ăn mừng như thể không biết rằng làm như vậy là càng khiến lòng dân ly tán trong khi họa ngoại xâm phương Bắc đang treo lơ lửng trên đầu. Tổ Quốc đang ở trong tình thế nguy hiểm như thế thì có ích gì mà cứ lo lễ lạt, cứ mê mải gặm nhắm cái men say "chiến thắng" của một cuộc chiến mà sức tàn phá và hủy diệt của nó là kinh khủng nhất trong lịch sử đất nước, cả về mặt nhân mạng lẫn nhân tâm? Ngay cả cho dù đây là cuộc chiến tranh chính nghĩa, cái giá phải trả cho chiến thắng bằng máu xương của hơn bốn triệu đồng bào ngã xuống và bao đau thương mất mát trên mọi nẻo đường Việt Nam có đáng chăng? Có nên vui mừng mãi vậy không?

Hãy lắng nghe những lời này để mà thấm thía nỗi truân chuyên của đất nước và đau nỗi đau thân phận co ro lạc loài của môt dân tộc nhược tiểu:

Gia tài của mẹ

Trịnh Công Sơn, 1965
1. Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt buồn

Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ một rừng xương khô
Gia tài của mẹ một núi đầy mồ

Dạy cho con tiếng nói thật thà
Mẹ mong con chớ quên màu da
Con chớ quên màu da nước Việt xưa
Mẹ trông con mau bước về nhà
Mẹ mong con lũ con đường xa
Ôi lũ con cùng cha quên hận thù

2. Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ ruộng đồng khô khan
Gia tài của mẹ nhà cháy từng hàng

Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ một bọn lai căng
Gia tài của mẹ một lũ bội tình.


30 tháng 4, 2010

You Must Love Me - Madonna


You Must Love Me

Where do we go from here?
This isn't where we intended to be
We had it all, you believed in me
I believed in you

Certainties disappear
What do we do for our dream to survive?
How do we keep all our passions alive,
As we used to do?
[Bridge:]

Deep in my heart I'm concealing
Things that I'm longing to say
Scared to confess what I'm feeling
Frightened you'll slip away
[Chorus:]
You must love me
You must love me
Why are you at my side?
How can I be any use to you now?
Give me a chance and I'll let you see how
Nothing has changed
[bridge]
[chorus]
Anh Phải Yêu Em

Chúng ta sẽ đi về đâu?
Chốn này không phải nơi ta mong đợi
Mình đã từng có tất cả,
Anh đã tin em và em cũng tin vào anh

Nhưng niềm tin chắc chắn ấy giờ đã nhạt phai
Những gì chúng ta cần làm là cứu vãn giấc mơ của chúng ta
Làm sao để chúng ta tìm lại những đam mê
Một thời bỏng cháy?

Thẳm sâu trong tim em
Đang ẩn dấu những điều mà em khát khao bày tỏ
Em sợ phải thú nhận xúc cảm của mình
Sợ anh sẽ âm thầm ra đi
Anh phải yêu em
Anh phải yêu em
Tại sao anh ở bên em?
Giờ đây, làm thế nào em có thể chứng tỏ mình còn có ích gì cho anh
Hãy cho em cơ hội và em sẽ cho anh thấy rằng
Tình em không hề thay đổi.


16 tháng 4, 2010

All I have to do is dream - Everly Brothers


All I have to do is dream

Dream, dream, dream, dream
Dream, dream, dream, dream
When I want you in my arms
When I want you and all your charms
Whenever I want you, all I have to do is
Dream, dream, dream, dream



When I feel blue in the night
And I need you to hold me tight
Whenever I want you, all I have to do is
Dream


I can make you mine, taste your lips of wine
Anytime night or day
Only trouble is, gee whiz
I’m dreamin’ my life away


I need you so that I could die
I love you so and that is why
Whenever I want you, all I have to do is
Dream, dream, dream, dream
Dream

I can make you mine, taste your lips of wine
Anytime night or day
Only trouble is, gee whiz
I’m dreamin’ my life away

I need you so that I could die
I love you so and that is why
Whenever I want you, all I have to do is
Dream, dream, dream, dream
Dream, dream, dream, dream


Tất cả những gì anh có thể làm là mơ về em

Mơ, mơ và mơ
Mơ, mơ và mơ
Khi anh muốn ôm em trong vòng tay
Khi anh muốn em kề cận bên anh, trao anh vẻ nồng nàn quyến rũ
Mỗi khi muốn có em bên mình anh, tất cả những gì anh có thể làm là
Mơ, mơ và mơ

Khi màn đêm buông trong u sầu
Anh muốn em ôm anh thật chặt
Mỗi khi muốn có em bên mình anh, tất cả những gì anh có thể làm là
Mơ, mơ và mơ

Anh có thể chiếm hữu em, nhấm nháp men say trên đôi môi mật ngọt
Bất kể ngày đêm
Nhưng than ôi! Điều đáng buồn là
Anh đang sống trong mơ mộng mà thôi

Vì em anh có thể hy sinh cả cuộc sống này
Anh yêu em thế đấy và đó là lý do
Mỗi khi muốn có em bên mình, tất cả những gì anh có thể làm là
Mơ, mơ và mơ


2 tháng 4, 2010

BỖNG DƯNG


Bỗng dưng trời đất nhạt nhòa
Nhìn đâu cũng thấy em và... mắt em!
Nhủ lòng thôi cố mà quên
Chao ôi! Nỗi nhớ càng thêm, càng đầy
Rưng rưng tiếc gió thương mây
Làm sao cho trọn mê say, hỡi người
Vành môi héo hắt nụ cười
Câu thơ thả xuống những lời xót xa
Đêm nào bước mộng em qua
Mắt ơi! Xin chớ như là …yêu thương!

10 tháng 3, 2010

CÁI RĂNG KHÔN


Vừa thoát lợi danh tiếng đã đồn
Thói đời khôn dại chết tên suông
Kẻ xưng khôn khéo: e rằng dai;
Người biết dại khờ: ấy mới khôn!
Nghiền nát dưới chân bao trở ngại
Nuốt vào trong bụng tiếng kêu rên
Cắn răng mà chịu bao đay nghiến
Giữ sạch đời ta xác lẫn hồn!

2 tháng 3, 2010

Cà phê Tùng và văn hóa cà phê Đà Lạt


Tục ngữ Thổ Nhĩ Kỳ cho rằng cà phê phải đen như Địa Ngục, phải đắng như Tử Thần và ngọt ngào như Tình Ái (Coffee should be black as Hell, strong as Death, and sweet as Love). Liệu như thể đã đủ để khái quát về cà phê? Bằng ngôn từ làm sao diễn tả được cái sắc nâu đen huyền bí, vị đắng đầy mê hoặc, mùi thơm nồng nàn quyến rũ mà bao người không thể thoát khỏi ma lực kỳ lạ của nó?
.

Bởi thế, khi các quán rượu mọc lên như nấm thì các tiệm cà phê cũng thi nhau mở trên khắp miền đất nước. Ở Đà Lạt cũng vậy. Mỗi tiệm một khung cảnh, một phong cách và hương vị riêng. Nhưng có lẽ, nếu không có khí hậu lành lạnh rất riêng, những cơn mưa thầm thì mà dai dẳng thì uống cà phê ở Đà Lạt cũng chẳng khác biệt gì so với các địa phương khác trên khắp Việt Nam.

Những quán cà phê với những cái tên đầy gợi nhớ sẽ còn tiếp tục mọc lên và dù vô tình hay hữu ý đều góp phần xây dựng nên cái gọi là văn hóa cà phê Đà Lạt. Mà liệu Đà Lạt có tồn tại hay chăng một thứ gọi là văn hóa cà phê? Nhiều người sẽ bảo là có.

Văn hóa là trình độ nhận thức về chính bản thân mình, về xã hội và được thể hiện qua cách giao tiếp, ứng xử hay cách thụ hưởng của mỗi cá nhân. Đó chính là vẻ đẹp của tinh thần cộng đồng, đã trải qua quá trình bồi đắp lâu dài, liên tục, với sự cống hiến của nhiều thân phận, nhiều cuộc đời.

Nếu quan niệm như thế thì Cà phê Tùng có thể xem là một “thân phận” góp mặt từ thuở ban đầu cho đến bây giờ, đóng góp phần công sức to lớn và lâu dài cho văn hóa cà phê Đà Lạt.
Một ngày ghé Cà phê Tùng, quán còn đó,những bức tranh do chính tay ông mua còn đó nhưng chủ nhân đã về cõi khác. Trên vách bên trái là bức Thiếu nữ xanh của Đinh Cường, màu xanh nhung vương lớp bụi thời gian. Vách bên phải là bức Người chơi đàn Guitar của Vị Ý, vẽ hình một người chơi guitar đầu cúi xuống. Phòng trong là bức tranh thiếu nữ với chiếc bandeau màu hồng nhạt của Cù Nguyễn.
Cho đến giờ này, bao nhiêu năm vẫn không gian ấy, màu thời gian ấy, nhưng trước những cơn lốc xoáy biến động của cuộc sống, ai biết được mai này sẽ ra sao?

Cà phê nhiều khi là sự bất chợt. Như một sớm mai dừng chân nơi góc phố, ngồi xuống uống một ly cà phê nơi quán nhỏ ven đường, lúc lắc ly cà phê sánh đặc trên tay, ngẩn ngơ nhìn sắc nâu đen huyền bí, mộng mị với hương thơm quyến rũ ẩn chứa sự mê say...
Rồi một chiều dạo bước bên hồ Xuân Hương chợt dừng chân khi bắt gặp một khung trời thinh lặng ven đường phố xôn xao người lại qua. Chỉ cần băng ngang con đường tấp nập ngựa xe (ngựa thật chứ không phải văn chương), bước vào quán Mei vươn vai rũ sạch bụi đường và tận hưởng sự bình yên lắng sâu trên làn da thớ thịt. Một nơi để lánh xa, để thụ hưởng mà vẫn thấy mình cởi mở và thoải mái trước những câu chào lễ độ, những nụ cười thân thiện, và sự trân trọng thể hiện trong từng cử chỉ, giọng nói của những nhân viên phục vụ.
Đôi khi cạn túi, những quán cóc vỉa hè là điểm dừng chân. Ngồi đấy với cái tự do thong dong và gần gũi của những kẻ “bình dân”. Ai dám bảo những ly cà phê uống vào lúc ấy là không ngon?

Có người cho rằng cà phê là gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn, dù là cà phê không đường vẫn cầm muỗng khuấy nhẹ nhàng như khuấy lên những nỗi niềm thẳm sâu giữa hốn mình, khuấy lên, uống từ từ từng ít một như sợ hồn mình cũng cạn theo ly cà phê.
Đùa vui, có bạn bảo: Uống rượu say thì mới quậy, nhưng uống cà phê thì quậy rồi mới say. Tôi phản ứng theo bản năng: Bậy, sao lại quậy rồi mới say? Bạn cười tủm: Thì uống cà phê sữa, đường phải QUẬY mới tan được chứ!

Nói tới rượu, hay chính xác hơn là quán nhậu là nói tới sự nhốn nháo, bất an. Nơi ấy thường xô bồ, nồng nặc mùi rượu thịt quyện với mùi mồ hôi người. Đối lập với nó, quán cà phê là nơi thanh tịnh giúp tâm hồn lắng lại. Như một bản nhạc, con người cũng cần những khoảng lặng cho tâm hồn, khi ấy ta có thể suy ngẫm về những điều mà cuộc sống bon chen bận rộn hàng ngày không cho phép ta nhớ đến. Phải chăng đó cũng chính là lúc ly cà phê bé nhỏ góp phần tạo nên một thứ văn hóa cho đời?



25 tháng 2, 2010

Chuyện vui chọn lọc


(Ngày xuân đọc chuyện cười cho vui cửa, vui nhà!)

1- Ông Việt Nam đụng phải ông Tây, ông Việt Nam (mới biết tiếng Anh): I’m sorry. Ông Tây cũng lịch sự: I’m sorry, too. Ông Việt Nam nghe xong, vội vàng: I’m sorry three. Ông Tây nghe thấy lạ quá hỏi: What are you sorry for? Ông Việt Nam làm luôn: I’m sorry five. Ông Tây bực mình: Oh, shit!!! Ông Việt Nam hết hồn: Oh, seven!!! Ông Tây: Oh, my God!

2- Một sinh viên ở trọ trên gác nhà một bà cụ vốn bị đau tim. Cứ mỗi lần dắt bạn bè về chơi, ca hát ồn ào  tí là y như rằng cậu bị bà la mắng vì bà không chịu được tiếng ồn. Một bữa đi học về, vừa leo lên tới phòng, đang suy nghĩ về bài thi vừa làm không được, tức quá cậu ta rút một chiếc dép ném mạnh vào vách đánh “rầm”. Chợt nhớ bà cụ bị đau tim, hoảng hồn cu cậu rón rén đi nhặt chiếc dép, khẽ ngồi xuống… Năm phút sau, bỗng thấy bà cụ dưới cầu thang bò lên, mặt mày tái xanh, mồ hôi nhễ nhại, run run: - Mày...mày...mày ác lắm…còn một chiếc, mày ném đâu ném đại cho rồi... mày để tao chờ từ nãy giờ…!!!

3 - Giờ học đầu tiên môn hình học lớp 7. Cô giáo vẽ lên bảng một cái vòng tròn và đường kính.
- Các em hãy nhìn đây là vòng tròn và đường kính của nó.
Vova: Còn theo em, đó là cái mông!
Cô giáo tức quá, chạy đi tìm thầy hiệu trưởng và cùng quay về lớp học:
- Thưa đồng chí hiệu trưởng, Vova là một học trò hư và không hiểu gì về hình học !
Hiệu trưởng:
- Hỗn láo, hỗn láo quá! Thế ai đã vẽ cái mông lên bảng thế này?

4 - Đôi vợ chồng kỷ niệm 35 năm cưới nhau. đồng thời cũng là sinh nhật 60 cũa hai người, một bà tiên xuất hiện cho mỗi người một điều ước.
Bà vợ ước:
- Tôi ước được đi du lịch vòng quanh thế giới.
"Pụp"! M ột chiếc vé nằm gọn trong tay bà.
Ông chồng ước:
-Ước gì tôi có bà vợ trẻ hơn tôi 30 tuổi.
"Pụp"! Ông chồng liền biến thành một ông lão 90!

5 - Mày kiếm đâu ra cái xe đạp này vậy?
- Hôm qua, trên đường đi học về, tao đang đi trên đường bỗng có một đứa con gái cùng trường phóng xe đến chỗ tao, quăng xe xuống, cởi hết quần áo ra, nằm xuống bãi cỏ và nói: "Em cho anh tất cả những gì anh muốn", thế là... tao lấy ngay cái xe đạp.
Cậu kia gật gù:" Ừ, mày chọn thế là khôn đấy, dù sao thì mày cũng không mặc vừa quần áo của nó" (?)

6 - Gần đây, trên các báo thế giới, các khoa học gia Nhật đăng tin là họ đã đào sâu 100m xuống lòng đất và phát hiện sợi cáp đồng 1000 năm tuổi, chứng tỏ 1000 năm trước người Nhật đã xài điện thoại để bàn (??!). Vài ngày sau, người Mỹ đăng tin là họ đã đào sâu 200m xuống lòng đất và phát hiện sợi cáp quang 2000 năm tuổi, chứng tỏ 2000 năm trước người Mỹ đã xài ADSL (!??). Chỉ sau đó một ngày, người Việt Nam đăng tin họ đã đào sâu 500m xuống lòng đất và chẳng phát hiện gì cả, chứng tỏ 5000 năm trước Việt Nam đã xài… wireless!!!

7 - Alô, ai đấy!!! Hả ??????. A lô, đây là nhà tôi mà, ai đang cầm máy đó?
- Dạ, tôi là giúp việc.
- Ủa, nhà tôi có giúp việc đâu?
- Dạ, bà chủ vừa thuê tôi sáng nay.
- Thế bà chủ đâu?
- Dạ, bà chủ ngủ với ông chủ trên gác.
- Láo, tao là ông chủ đây!
- Dạ, bà chủ bảo ông kia là ông chủ ạ.
- Này, muốn có tiền không?
- Dạ...
- Lấy khẩu súng trong ngăn kéo, bắn bỏ hai đứa đó đi.
- (Pằng!).
- A lô, xong chưa?
- Dạ, xong rồi ạ.
- Bây giờ, gói xác, ném xuống hồ nước cạnh nhà.
- Dạ, cạnh nhà??? Làm gì có hồ nước nào???
- Nhìn kỹ lại xem nào!
- Dạ, không có hồ nào ạ.
- Vậy hả? Chết, nhầm số rồi!

8 - Người Trung Quốc đặt quả táo lên đầu một cô gái xinh đẹp, lùi xa 100m, giương cung. Mũi tên lao đi vun vút, bửa đôi quả táo. Anh ta nói: "I'm Sinbad". Người Nhật đặt quả chanh lên đầu một cô gái xinh đẹp khác, lùi xa 150m, giương cung. Mũi tên lao đi vun vút, xuyên qua quả chanh. Anh ta nói: "I'm Robin Hood". Người cuối cùng là Việt Nam nhìn hai đối thủ đầy khinh bỉ. Anh ta đặt một trái sơ-ri lên đầu cô gái xinh đẹp nhất, lùi xa 200m, giương cung. Mũi tên lao đi vun vút. Anh ta nói:"I'm ...sorry"

9 - Trong lúc Bố Mẹ đang cãi nhau, thằng Bé đến hỏi: "Bố ơi, con tên gì?" Bố nói: "Tên con mẹ mày". Thằng Bé quay sang hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con tên gì?". Mẹ nói: "Thằng bố mày". Thẳng Bé ra hỏi chị- bà chị đang nghe nhạc-và trả lời: "Oh! Yeah". Thằng Bé ra hỏi anh- anh đang xem bóng đá- và nói: "David Beckham". Hôm sau thằng Bé đi học, cô giáo hỏi Bé tên gì, Bé trả lòi: "Tên con mẹ mày". Cô giáo tức giận: "Em nói gì thế?". Bé nói: "Thằng bố mày". Cô giáo nổi giận: "Tôi sẽ duổi học em". Bé nói: "Oh! Yeah". Cô giáo nói: "Em nghĩ em là ai mà láo thế". "David Beckham".

10- Một anh chàng vào bệnh viện thăm bạn. Đang đứng bên giường nhìn bạn mình ngậm ống thở oxy thì đột nhiên anh bạn lên cơn hấp hối ra hiệu lấy giấy viết, anh ta liền đưa giấy viết cho bạn. Anh bạn viết xong đưa lại cho anh ta. nghĩ đó là lời trăn trối của bạn nên anh chàng xếp mảnh giấy lại và cất vào túi. Người bạn trút hơi thở cuối cùng ngay khi bác sĩ và y tá đến. An táng xong xuôi, lúc đó anh chàng nhớ lại mảnh giấy, lấy ra thì thấy đúng một câu: "Tránh ra, mày đang giẫm lên ống dẫn ô xy!"

11 - "Các em chú ý, hãy nhìn cô và nói xem các em thích cái gì trên người cô và cô sẽ nói cho biết lớn lên các em làm gì!
Cô bé Masha:
-"Thưa cô, em thích mái tóc của cô"
- "Ôi, Masha yêu quí, lớn lên em sẽ trở thành một thợ làm đầu nổi tiếng".
Cậu bé Pêchia:
- "Thưa cô, đôi mắt của cô rất đẹp!"
- "Cám ơn Pêchia, lớn lên em sẽ trở thành bác sỹ nhãn khoa giỏi. Thế còn Vôva, em nói gì đi chứ, đừng có xịu mặt như vậy".
Vôva:
- "Thưa cô, em biết nói gì bây giờ? Bố mẹ em chắc sẽ buồn lắm khi biết em chỉ làm một công nhân vắt sữa bò ở nông trang thôi…"


12 - "Anh yêu, sau này cưới nhau rồi anh không được ăn hiếp em nha".
- "Đương nhiên rồi cục cưng, làm sao anh có thể ăn hiếp em được".
- "Anh cũng không được la em đó nha".
- "Thương em không hết mà làm sao la được".
- "Thật không anh?"
- "Đương nhiên rồi
- "Anh hứa đi, có thật không?"
- "Thật mà, hỏi hoài tao táng một cái chết bi giờ !!!"

13 - Chồng đưa vợ đến bệnh viện sinh. Bác sĩ gợi ý sử dụng máy chuyển cơn đau của vợ sang chồng. Cả hai đồng ý. Khi vợ sinh, bác sĩ nhấn nút chuyển cơn đau 10 % và cho biết bắt đầu với tỉ lệ này là vì chồng chưa từng trải cơn đau đẻ. Lúc vợ chuyển dạ, chồng vẫn không đau. Anh yêu cầu bác sĩ quay nút 20 % để giảm đau cho vợ. Bác sĩ kinh ngạc thấy anh bình thản chịu đau, lại vặn nút 50 %. Chồng vẫn tỉnh bơ. Nút quay đến 100 %… Vợ sinh đứa bé kháu khỉnh mà chẳng hề đau đớn. Họ tỏ ý thán phục công nghệ mới. Mọi việc tốt đẹp cho đến khi họ về nhà và nghe tin ông hàng xóm vừa mới chết vì đau đẻ!

14 - Một người đi xe máy va phải chú chim sẻ bay ngược chiều. Anh ta dừng xe xem xét, thấy nó chưa chết bèn nhặt đem về đắp thuốc rồi thả vào lồng với chút vụn bánh và nước. Khi tỉnh lại, thấy mình bên song sắt cùng với mấy mẩu bánh vụn, chú sẻ thở dài tự nhủ:
- Bỏ mẹ. Mình đâm chết thằng cha đi xe máy rồi. Quả này chắc ở tù mọt gông đây!!!


15 - Sinh viên = ăn + ngủ + đi học + đi chơi ; Heo = ăn + ngủ ; Suy ra : Sinh viên = Heo + đi học + đi chơi ; Suy ra : Sinh viên - đi chơi = Heo + đi học . Kết luận : Sinh viên mà không biết chơi thì chẳng khác gì con heo đi học (???)


16 - Cả thế giới phải sợ người Mỹ vì người Mỹ đã nói là làm. Thế nhưng người Mỹ lại sợ người Nhật vì người Nhật làm xong mới nói. Vậy người Nhật sợ ai, xin thưa, đó là người Trung Quốc, vì người Trung Quốc không nói cũng làm. Người Nhật luôn đề phòng người Trung Quốc vì Trung Quốc là một cường quốc có tiềm lực quân sự. Vậy xin hỏi người Trung Quốc sợ ai, đó là người Việt Nam, người Việt Nam nói một đằng làm một nẻo, bố ai biết đâu mà lần! ___ Viet Nam pro!!!

17 - Một anh nọ sắp được làm bố vui mừng đưa vợ vào bệnh viện chờ sinh. Đột nhiên anh này nhận được điện thoại của sếp gọi về cơ quan gấp. Trước khi đi, anh ta dặn bố vợ:
- Bác sĩ bảo là lần này chắc chắn là con trai đấy bố ạ. Giờ con bận về công ty có chút việc, khi nào nhà con sinh cháu, bố chỉ cần nhắn cho con là: "Cái đồng hồ đã đến".
Hai tiếng sau, ông bố buồn bã mở máy điện thoại ra và nhắn:
"Cái đồng hồ đã đến nhưng hai quả lắc lại bị thất lạc".

18 - Có cuộc thi điều khiển voi giữa ba nước" Mỹ, Nga và Việt Nam". Mở đầu cuộc thi là làm sao để con voi đực nhảy lên nhảy xuống. Nga gắn lò xo cho voi nhưng chỉ nhảy được một cái rồi té. Mỹ mở nhạc hết cỡ cho con voi có hứng nhảy, nhưng qua hết 10 album nó vẫn chỉ nhấc được hai chân. Tới lượt Việt Nam, nhẹ nhàng và không tốn kém, ông Việt Nam đấm vào chỗ ấy của con voi...thế là nó nhảy như điên!
Tới vòng hai, làm sao cho con voi lắc đầu. Mỹ và Nga cố cầm đầu con voi mà lắc. Việt Nam cũng nhẹ nhàng xử lý: "Mày có muốn giống như hồi nãy nữa không, cưng?", con voi lắc đầu như điên.(!!!)

19 - Một con dơi bay về hang sau một buổi tối bay đi kiếm mồi, miệng dính đầy máu. Bọn dơi trong hang kéo nhau lại hỏi xem nó kiếm mồi ở đâu mà ngon lành quá vậy. Mệt mỏi, con dơi kia chẳng thèm trả lời. Nhưng lũ đồng loại cứ léo nhéo mãi. Bực mình, nó gắt: “Bay theo tao!”. Cả đàn dơi bay nghịt cả trời. Chúng bay qua không biết bao nhiêu con sông, bao nhiêu ngọn núi. Cuối cùng, đến một cái cây lớn, con dơi kia hỏi: “Chúng mày thấy cái cây kia không?”. Cả đàn nhao nhao lên: “Thấy! Thấy! Thấy...” Con dơi kia uể oải trả lời: “Thế mà tối qua tao không thấy".

20 - Chuông điện thoại vang lên, vợ nhấc máy. Tiếng người chồng gọi về :
- Em à ? Anh đây! Hôm nay anh ăn cơm ở nhà anh Nam và có việc về muộn chút. Em ăn trước đi, đừng đợi anh nhé, em yêu.
- Vâng! Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé anh yêu.
Người vợ gác máy và quay sang nói với người nằm bên cạnh :
- Nó lại còn bảo nó ở nhà anh cơ đấy!

21 - Mỹ, Nga cùng nhau chế tạo tàu vũ trụ, và cho Việt Nam đi ké lên vũ trụ chơi lòng vòng. Khi về, tàu gặp sự cố, Ba tên mặt mũi tái xanh. Nga lao vào phòng máy, 3 giờ sau quay ra, tàu chạy được 5 phút thì shutdown. Mỹ nhảy vào phòng máy, 3 giờ sau ra, chạy được 15 phút thì đèn tắt. Việt Nam thong thả hút thuốc gửi email cho lãnh đạo, lãnh đạo trả lời lập tức. Đọc xong email, Việt Nam vứt điếu thuốc, đủng đỉnh vào phòng máy, năm phút sau bước ra và tàu chạy luôn về trái đất. Nga, Mỹ hoảng kinh: Thằng Việt Nam lù đù vậy mà kỹ thuật đứng đầu thế giới, muốn ăn cắp kỹ thuật của nó phải biết được nội dung email đó. CIA, KGB chạy bở hơi tai. Cuối cùng cũng tìm ra nội dung của email, chỉ vẻn vẹn mấy chữ: "MÀY LUỘC CÁI GÌ, GẮN LẠI !” (!!!)

22 - Cô gái tóc vàng xinh đẹp thường lấy làm buồn phiền vì có số đo vòng một khá khiêm tốn. Cô ước ao một phép lạ nào đó có thể làm vòng một của mình trở nên hoàn hảo. Ước vọng của cô thấu tới trời xanh và Thượng đế sai một thiên thần xuống giúp cô gái tóc vàng được thỏa nguyện. Thiên thần tìm đến cô và ban phép lạ: mỗi lần có một người đàn ông nào nói với cô rằng "Hãy thứ lỗi cho tôi!", số đo vòng một sẽ tăng lên một chút. Tóc vàng liền đi ra phố và tình cờ đụng phải một người đàn ông. Ông này liền nói: "Hãy thứ lỗi cho tôi!". Ngay lập tức số đo vòng một của cô tăng lên một chút. Tóc vàng cảm thấy vô cùng sung sướng. Ngày hôm sau, tóc vàng lại vô tình va vào một người đàn ông trong tiệm tạp hóa. Ông ta vội vàng nói: "Hãy thứ lỗi cho tôi!" và số đo vòng một của cô lại tăng thêm một chút. Tóc vàng cảm giác như mình đang ở trên chín tầng mây. Lòng phơi phới yêu đời, tóc vàng quyết định tự thưởng cho mình bữa ăn thật ngon tại một nhà hàng. Do mải ngắm nghía cách bài trí trong nhà hàng nên cô đâm sầm vào anh chàng bồi bàn. Anh này vồn vã cúi gập người và nói: "Xin ngàn lần thứ lỗi cho sự vụng về của tôi...". Ngày hôm sau, trên trang nhất của tờ báo địa phương đăng tin: "Một bồi bàn bị đè chết bởi .....".


23 - John trở về ký túc xá với hai con mắt bầm tím.
- Cậu làm sao vậy? - Anh bạn cùng phòng hỏi.
- Thật tình, tớ thấy phụ nữ khó hiểu quá. Tớ đang đi phía sau cô gái thì thấy một con sâu rơi trên cổ cô ta, tớ liền đưa tay gỡ nó xuống, cô ta quay lại và ngay lập tức một con mắt của tớ đổi màu!
- Thế còn con mắt còn lại?
- Cũng chính là cô ta, sau khi bị đánh, tớ nghĩ là cô ta không thích bèn đặt con sâu vào chỗ cũ.


24 - Anh chàng nọ là con trưởng của một dòng họ có truyền thống “cây một cành, cành một trái”. Đến tuổi đi lính, anh phấn khởi lên đường. Ngày đầu tiên, cấp trên phát cho anh một cây lược, nhưng qua hôm sau họ cắt gần như trọc đầu anh. Ngày thứ hai họ phát cho anh một cây bàn chải đánh răng. Sau khi khám sức khoẻ họ thấy anh có răng sâu nên đã nhổ đi mấy cái răng. Đến ngày thứ ba, họ phát cho anh hai cái quần đùi. Ngay đêm đó, anh chàng đào ngũ.

25- Chàng: Thật tuyệt vời! Cuối cùng thì giờ phút anh mong đợi nhất cũng đã tới!
Nàng: Em phải ra đi à?
Chàng: Không. Thậm chí em đừng bao giờ nghĩ tới điều đó!
Nàng: Anh có yêu em không?
Chàng: Tất nhiên rồi!
Nàng: Anh có phản bội em không?
Chàng: Không! Sao em lại có ý nghĩ đó chứ?
Nàng: Anh sẽ hôn em chứ?
Chàng: Đương nhiên.
Nàng: Anh sẽ đánh em chứ?
Chàng: Không bao giờ!
Nàng: Em có thể tin anh được không………..
(Muốn biết sau ngày cưới thế nào, đọc từ dưới lên).


26 - Một cậu bé hỏi bố mình: "Bố ơi! Con được sinh ra như thế nào hả bố?" Người cha là một kĩ sư công nghệ thông tin đang lướt web bèn ứng khẩu trả lời cậu quí tử. "Mẹ và bố cùng duyệt web trên một chiếc giường. Cha kết nối với mẹ. Cha upload dữ liệu từ một cái USB sang cho mẹ. Sau khi download hết về, mẹ sửng sốt thông báo là mẹ không cài một chương trình anti-virus nào cả, trong khi đó, bố cũng không cài đặt Firewall". "Rồi thế nào nữa hả bố?" - "Cả cha và mẹ đều cố gắng xoá bỏ số dữ liệu trên, thậm chí là format lại ổ nhưng không kịp. Vậy là sau 9 tháng 10 ngày, con được sinh ra đời.


27 - Ba cô gái bị tai nạn, lên tới của thiên đường thì gặp thánh Pie. Ông này dẫn các cô vào vườn thiên đường cực đẹp nhưng vịt con đi lại kín cả vườn. Ông bảo: "Ai mà giẫm phải vịt thì sẽ bị trừng phạt rất nặng". Nói xong ông bỏ đi.Được một lúc thì cô thứ nhất giẫm "bép" một cái, chết một con vịt. Thánh Pie hiện ra tức thì, dắt theo một người đàn ông cực xấu và nói: "Đây là hình phạt dành cho con, con phải sống với hắn".
Hai cô còn lại sợ khiếp nên cẩn thận lắm. Nhưng không ăn thua, một lúc sau cô thứ hai làm "bép" một cái nữa, thế là Pie hiện ra với một người còn xấu hơn lúc nãy.
Cô thứ ba run như cầy sấy, đi dò dẫm từng bước một. Mãi chả giẫm chết con vịt nào. Cô dừng chân nghỉ, thở phào nhẹ nhõm. Thánh Pie hiện ra cùng với một chàng trai tuyệt đẹp và đưa chàng cho cô. Cô hạnh phúc lắm. Còn chàng trai mặt cau có bực bội: "Tức quá đi, đã cẩn thận thế rồi mà vẫn giẫm chết vịt".


28 - Trên một chuyến tàu vượt Đại Tây Dương, cô gái viết trong nhật ký của mình:
Ngày thứ nhất: Biển đẹp, con tàu rất lớn và thuyền trưởng cực kỳ đẹp trai.
Ngày thứ hai: Thuyền trưởng đã tỏ tình, dọa sẽ làm đắm con tàu nếu mình từ chối.
Ngày thứ ba: Ăn tối với "mối đe dọa" con tàu.
Ngày thứ tư: Suốt đêm qua, mình đã cứu con tàu cùng 1.300 hành khách.


29 - Sau khi giảng bài về sinh đẻ có kế hoạch, cán bộ hỏi một nữ sinh:
- Nếu đi khám, phát hiện có thai thì việc trước tiên em làm gì?
Cô gái nhanh nhảu trả lời:
- Bắt anh ta tổ chức đám cưới ngay.


30 - Có ba người đàn ông trẻ chết và trước khi được phép lên thiên đàng, Chúa ban cho mỗi người một điều ước.
Gã thứ nhất nói: "Con mong vẫn được giữ hình dáng cơ thể như lúc còn sống nhưng thông minh hơn một trăm lần".
Thế rồi Chúa ban cho anh ta thông minh hơn một trăm lần.
Gã thứ hai nói: "Con muốn được thông minh hơn tên kia. Xin Chúa hãy cho con trở nên thông minh hơn một nghìn lần".Đương nhiên là Chúa ban cho anh ta được thông minh hơn một nghìn lần.
Gã thứ ba quyết định rằng gã sẽ là người thông minh nhất. Gã nói: "Thưa Chúa, con muốn được thông minh hơn cả hai thằng kia. Xin chúa hãy cho con được thông minh hơn một triệu lần".
Và thế rồi Chúa biến gã thành một người đàn bà.


31 - Một cuộc thi "Ai dũng cảm nhất" vừa diễn ra tại một con sông ở Khánh Hòa, nơi lũ lụt làm hàng trăm con cá sẩu...xổng chuồng. Cuộc thi gồm có rất nhiều đại diện đến từ các quốc gia và lãnh thổ. Sau nhiều hồi cam go thử thách (chèo thuyền bằng chân, qua cầu khỉ bịt mắt...), cuối cùng chỉ còn lại 3 người: một từ Pháp, một từ Nhật Bản và một Hai Lúa Việt Nam. Cuộc thi chung kết là "Bơi qua sông đầy cá sấu an toàn". Chú người Pháp sau một hồi ngó tới ngó lui, xin kiếu. Anh Nhật ướt đẫm người từ đầu xuống chân. Nhưng nhìn mãi không thấy anh Việt Nam đâu. Thì ra anh ta đã bơi qua bên kia bờ.
-"Quá tuyệt", phóng viên hỏi: "Anh đã vô địch cuộc thi hôm nay, có bí quyết gì..."
-"Hộc hộc(thở)…Mẹ kiếp! Thằng xỏ lá nào xô tao vậy?".


32 - Tướng quân cất tiếng hỏi:
- Có đánh không?
- Đánh! Đánh! Nhất định phải đánh!! Đèn đuốc sáng rực, hết thảy nhãn thần đều lộ hung quang.
Tướng quân rút di động, bấm số, mặt lạnh như tiền, gằn từng tiếng một nói: Anh ơi!….Ghi em con 72!!!


33 - Sau khi biết rằng Alibaba đã có được mật khẩu mở cửa kho báu là "Vừng ơi! Mở cửa" thì 40 tên cướp đã quyết định đổi lại mật khẩu và yên tâm ra về. Đến sáng ngày hôm sau, 40 tên cướp trở lại kho báu của mình và há hốc mồm vì ngạc nhiên: Toàn bộ kho báu đã bị vét hết sạch. Chỉ còn trơ lại trên cửa hang một dòng chữ "HACKED BY ALIBABA".


34 - Chú chuột con vừa ra khỏi hang gặp ngay con mèo hung tợn. Chú bủn rủn tay chân chỉ chờ chết. Chợt có tiếng chó sủa lớn: Gâu Gâu Gâu. Con mèo cong đuôi chay mất. Chuột con hỏi:
- Mẹ vừa làm gì mà con mèo chạy mất vậy?
Chuột mẹ trả lời:
- Đó là ngoại ngữ đấy con ạ. Con nên học, rất có ích!


35 - Mở đầu đêm chung kết là phần thi của tuyển Trung Quốc. Đội Trung Quốc từ từ tiến vào, đi đầu là một vị cao tăng chùa Thiếu Lâm. Họ bắt đầu sử dụng đao, kiếm và các loại binh khí khác để tấn công vị cao tăng. Vị cao tăng không hề chống trả nhưng các loại binh khí đó không thể làm ông ta bị sứt mẻ. Khán giả vỗ tay ầm ầm. Ban giám khảo quyết định cho 9 điểm và mời đội thứ hai: Nhật Bản.
Đội Nhật Bản gồm ba người bước vào, cả ba ăn vận theo kiểu võ sĩ đạo, người đầu tiên đi tay không, người thứ hai mang theo một thanh kiếm võ sĩ đạo còn người thứ ba mang theo một... khăn tắm. Ngay sau khi cúi chào ban giám khảo và khán giả, cả ba người thét lên: " Ki....aiiii " . Người thứ hai rút kiếm đâm thẳng vào bụng người thứ nhất, người thứ ba rút khăn tắm thấm sạch chảy ra, người thứ nhất mặt vẫn không nhăn nhó từ từ khâu bụng lại và cúi chào khán giả. Ban giám khảo tái mặt cho 9,5 điểm rồi mời đội thứ ba: Việt Nam.
Sau khi loa gọi đội Việt Nam, có hai thanh niên gầy ơi là gầy bước vào. Chào khán giả xong, cả hai rút... thuốc Vina ra hút. Đốt hết thuốc, một người lôi từ trong ba lô ra một cái cưa sắt rồi cả hai khệ nệ khiêng một quả bom tịt ngòi còn sót từ hồi chiến tranh ra, ngồi xuống và bắt đầu…cưa.
Cả hội trường tán loạn, ban giám khảo cũng bỏ chạy mất, có điều họ vẫn kịp chấm điểm 10 cho tuyển Việt Nam.


36- Một người đàn ông đi gặp bác sĩ để kể về người vợ của mình. “Tôi cho rằng vợ tôi bị điếc, cô ấy chả nghe thấy tôi nói gì mà toàn khiến tôi phải nhắc lại”.
Người bác sĩ trả lời: “Được rồi, bây giờ anh cứ về nhà. Tối nay đứng cách vợ 6 m và nói một điều gì đó. Nếu bà nhà không trả lời, đứng lại gần 2 m nữa và nhắc lại. Cứ tiếp tục như thế để xem mức độ nghễnh ngãng của bà ấy nặng đến mức nào”.
Người chồng trở về nhà và thực hiện đúng theo chỉ dẫn. Ông đứng cách vợ 6 m khi bà đang thái thịt trong bếp và hỏi: “Cưng à, tối nay mình ăn gì vậy?”. Ông không nghe thấy câu trả lời. Ông đứng gần lại 2 m nữa và hỏi lại. Vẫn không có câu trả lời. Ông đứng gần thêm 2 m. Vẫn chẳng thấy gì. Cuối cùng, ông tiến sát lại sau vợ và hỏi: “Em yêu, tối nay mình ăn gì?”.
Cô vợ trả lời: “Đây là lần thứ 4 rồi nhá – thịt bò hầm!”.

37 - Một vận động viên đua xe đạp chết vì bị thủng lốp xe khi đang trên đường đua. Người thân và bạn bè của anh đã đề lên mộ tay đua này dòng chữ: "Con người đáng thương này được sinh ra bởi một vết thủng của cao su và mất đi cũng bởi một vết thủng của cao su".


38 - Ba cậu bé ở trong sân trường đang khoe khoang với nhau về ông bố của chúng. Cậu bé thứ nhất nói:
- Bố tớ chạy nhanh nhất. Ông bắn một mũi tên và chạy về đích trước nó.
Cậu thứ hai:
- Bố tớ là thợ săn, ông bắn nhầm một phát súng vào bạn săn, sau đó còn kịp chạy đến kéo ông kia tránh viên đạn.
Cậu bé thứ ba nghe xong, bĩu môi nói:
- Bố tớ là một nhân viên nhà nước. Ông hết giờ làm việc lúc 5 giờ chiều và về đến nhà lúc 4 giờ15 phút.


39 - Có ba anh chàng bị đắm tàu lạc trên một hoang đảo lâu ngày không được về đất liền, buồn qúa ba chàng khóc om sòm. Bụt hiện ra: "Ta cho các con ba điều ước, mỗi đứa một điều. Các con ước đi".
Chàng thứ nhất: "Ước gì con được về vói gia đình "!
"Pụp", chàng thứ nhất về với gia đình.
Còn lại hai chàng, chàng thứ hai: "Ước gì con được về với người yêu, hic hic".
"Pụp", chàng thứ hai về với người yêu.
Còn lại chàng thứ ba: "Hu hu, con buồn quá, con là trẻ mồ côi, hai đứa kia hôm qua còn ở đây, giờ nó về hết còn mình con. Ước gì tụi nó quay lại đây cho vui".


40 - Tại một cuộc thi nhịn đói gồm ba nước: Anh, Nhật và Việt Nam tham gia, mỗi thí sinh sẽ phải sống trong một cái chuồng sắt có gắn một cái chuông, nếu ai bỏ cuộc sẽ rung chuông cho Ban Tổ Chức biết. Sau ba ngày, chuồng chàng người Anh nghe re..e...ng...re...eng. Năm ngày sau, người Nhật bò ra. Bảy ngày sau vẫn chưa thấy anh Việt Nam rung chuông, Ban Tổ Chức quyết định cho Việt Nam thắng cuộc. Khi mở cửa chuồng, Ban Tổ Chức thấy anh Việt Nam chết ngắc, trên tường khắc dòng chữ: “Tổ cha thằng nào phá mất cái chuông!!!???”


41 - Một phụ nữ đến gặp thầy bói hoạnh hoẹ: Cách đây sáu năm ông bảo tôi sẽ có chồng và sáu con, đúng vậy không?
- À... Ờ... Lá số của cô nói lên như vậy mà.
- Đúng là bây giờ tôi đã có sáu đứa con, nhưng tôi hỏi ông: Phải chờ đến bao giờ tôi mới có chồng đây?

42 - Khách du lịch đến khách sạn thuê một phòng đơn. Trong khi người quản lý viết vào sổ, khách trò chuyện với một cô nàng tóc vàng tuyệt đẹp đứng gần đó. Chỉ vài phút mà câu chuyện đã quá thân mật, anh ta quay lại, tay trong tay cùng cô nàng, nói với cậu lễ tân:
- Vợ chồng tôi quyết định chỉ cần một phòng đôi cho tối nay.
Sáng hôm sau, anh ta trả phòng và sững sờ khi nhìn thấy hoá đơn 3.000 đôla:
- Điều này nghĩa là sao? Tôi chỉ ở đây có một đêm thôi mà!
- Vâng, người quản lý nói, nhưng vợ ông đã ở đây ba tuần rồi.



43- Một đôi uyên ương thạch sùng đang "im lặng nhìn nhau" trên trần nhà. Chợt "nàng" thạch sùng nói một câu, "chàng" nghe xong rơi luôn xuống, nền nhà, đau gần chết.
Theo bạn thì "nàng" nói câu gì khiến "chàng" như vậy?
Đáp án là:
-  "Nằm ngửa lên đi anh"


44 - Một người đàn ông ở Philadelphia tự tử, để lại một bức thư tuyệt mệnh sau đây:
Tôi kết hôn với một góa phụ. Vợ tôi có một con gái đã lớn. Cha tôi phải lòng con gái của vợ tôi, kết hôn với nó, vậy cha tôi trở thành con rể tôi, còn con gái của vợ tôi trở thành mẹ tôi.Vợ chồng tôi sinh được một con trai, vậy cha tôi là anh rể của con trai tôi, còn con trai tôi là chú tôi, vì nó là em của con gái của vợ tôi.Rồi vợ của cha tôi lại sinh một con trai. Đó chính là em trai tôi và cũng là cháu ngoại tôi, vì nó là con của con gái của vợ tôi. Luận ra thì vợ tôi chính là bà ngoại tôi, vì nàng là mẹ của mẹ tôi. Tôi là chồng nàng đồng thời là cháu ngoại của nàng. Mà chồng của bà ngoại phải là ông ngoại, vì thế tôi chính là ông ngoại của tôi.(Mark Twain)


45 - Một phụ nữ mắc chứng đau đầu kinh niên và đã thử đủ mọi loại thuốc, qua vô số bác sĩ điều trị nhưng không ăn thua.
Một hôm, cô bạn giới thiệu tới một nhà thôi miên có tài trị bách bệnh. Sau khi được nhà thôi miên chữa chạy, người phụ nữ về nhà bảo chồng:
- Mình có nhớ những cơn đau đầu mà em phải chịu đựng suốt bao năm qua không? Bây giờ không còn nữa rồi. Không còn một chút nào.
- Em không đau đầu nữa à? - Người chồng hỏi lại. - Chuyện gì xảy ra vậy?
- Bạn em đưa em tới gặp nhà thôi miên. Ông ấy bảo em đứng trước gương, tập trung nhìn vào hình ảnh của mình trong đó và nhắc đi nhắc lại: "Tôi không bị đau đầu. Tôi không bị đau đầu. Tôi không bị đau đầu". Có thể anh sẽ không tin nhưng thực sự là em đã khỏi hẳn bệnh đau đầu rồi.
Người chồng trầm trồ:
- Tuyệt vời thật.
Cô vợ tiếp:
- Anh biết không, suốt mấy năm qua, anh chưa một lần nóng bỏng với em. Có lẽ anh nên tới gặp nhà thôi miên và xem ông ấy có thể làm gì đó cho anh không.
Người chồng đồng ý. Sau cuộc điều trị với nhà thôi miên, anh ta trở về nhà, bế bổng vợ đưa vào phòng ngủ, đặt cô lên giường trong trang phục Eva và bảo:
- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.
Anh chồng chạy vào nhà tắm vài phút rồi trở ra. Hai vợ chồng yêu nhau say đắm. Cô vợ thì thào:
- Tuyệt vời! Em hạnh phúc quá, mình ơi!
Người chồng lại nói:
- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.
Anh ta quay lại phòng tắm rồi vài phút sau trở vào phòng ngủ, nhảy lên giường, ân ái với vợ còn say đắm hơn lần trước. Cô vợ đầu óc quay cuồng, thốt lên:
- Ôi! Thật là nằm mơ em cũng không thấy.
Người chồng lại nói:
- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.
Lần này, khi anh ta đi vào buồng tắm, cô vợ lẻn đi theo và qua một kẽ nứt trên cánh cửa, thấy đức ông chồng của mình đang đứng trước tấm gương, phùng mang trợn mắt niệm "thần chú":
- Cô ta không phải vợ tôi. Cô ta không phải vợ tôi. Cô ta không phải vợ tôi.


46 - Một anh chồng mệt mỏi vì phải làm việc quần quật trong khi cô vợ được ở nhà sung sướng. Anh cũng muốn sướng như thế, liền xin với Chúa: "Chúa ơi, con khổ quá! Con phải làm việc cật lực 8 tiếng mỗi ngày trong khi vợ con thảnh thơi cả ngày. Con xin Người hãy đổi vị trí của chúng con để cô ta thấy con phải vất vả thế nào".
Chúa thương tình, cho anh chồng đau khổ biến thành phụ nữ.
Sáng hôm sau, anh chàng tỉnh dậy, nấu bữa sáng, đánh thức con cái, chuẩn bị quần áo cho chúng đi học, cho chúng ăn cơm, gói đồ ăn trưa, đưa chúng tới trường, trở về nhà ... lấy quần áo bẩn tới cửa hàng giặt là và đi tới ngân hàng để rút tiền trả hóa đơn điện và điện thoại. Anh tới công ty điện và điện thoại nộp tiền, tới cửa hàng mua hoa quả, trở về nhà và bỏ đống hoa quả trong tủ lạnh. Anh dọn dẹp chỗ vệ sinh cho mèo, tắm cho chó. Lúc này đã là 1h chiều, vì thế anh vội vàng dọn giường, giặt quần áo, hút bụi và lau sàn nhà bếp. Anh vội vã tới trường đón lũ trẻ và mắng chúng trong khi vẫn phải tỏ ra nhẹ nhàng. Anh đưa bánh và sữa rồi bảo chúng học bài, sau đó, chuẩn bị bàn là và xem vô tuyến một chút trong khi đang là quần áo. Chẳng mấy mà tới 4h30 chiều, anh vội đi gọt khoai tây, và rửa rau chuẩn bị cho kịp bữa tối. Sau bữa tối, anh lau nhà bếp, chạy máy rửa bát. Lúc 9h tối, anh mệt mỏi và leo lên giường. Tuy nhiên, "chồng" lại đòi hỏi, vì thế anh "làm" qua quýt cho xong, không một lời than vãn, trong lòng chỉ mong tới sáng.
Sáng hôm sau, anh quỳ cạnh giường và nói: "Chúa ơi, con khổ quá! Con biết lỗi rồi, xin Chúa cho con trở lại làm đàn ông".
Chúa nói: "Con của ta, ta tin rằng con đã học được nhiều điều và ta rất vui khi đặt mọi thứ trở lại như cũ sau 9 tháng nữa, bởi vì con vừa mới dính bầu tối qua".


47 - Một bà có tính hà tiện và tham lam nằm mơ thấy Thượng đế liền hỏi:
- Tâu Thượng đế 100 năm đối với ngài là bao nhiêu ?
- Chỉ bằng một phút.
- Thế ...10 triệu dollars đối với ngài có to không ?
- Chỉ đáng một xu
- Vậy xin ngài rủ lòng thương ban cho con một xu đó đi!
- Được. Con hãy đợi ta ...một phút nhé!


48 - Trong giờ văn, cô giáo ra đề bài: "Em hãy miêu tả một chú gà trống ở trong vườn". Một học sinh đứng lên xung phong:
- Buổi sáng, ông mặt trời thức dậy, toả những tia nắng ấm áp xuống vườn nhà em.
- Hay, hay... có tiếng xuýt xoa ở dưới - cô giáo cười tươi.
- Chú gà trống đĩnh đạc ra giữa vườn, nhảy lên đống rơm. Chú vỗ cánh phành phạch, vươn cổ cất tiếng gáy vang động khắp nơi.
- Tuyệt vời... lại tiếng xuýt xoa.
- Sau đó chú nhảy xuống và chạy đi tìm chị gà mái.
- Thôi, thôi, được rồi, xuống ngay, xuống ngay - cô giáo hoảng hốt.
- Nhưng nó không thôi, thưa cô. Nó còn nhảy lên lưng chị gà mái, đạp đạp mấy cái rồi nó mới thôi!

49- Hai bệnh nhân tâm thần đi dạo bên hồ. Một người tên là Bill còn người kia tên Peter. Bỗng nhiên Peter bị té xuống hồ. Bill dũng cảm liều mình nhảy xuống cứu bạn. Lát sau, viện trưởng viện tâm thần gọi Bill lên và bảo:
-Tin tốt là anh đã hoàn toàn hồi phục bệnh, và anh được xuất viện, còn tin xấu là Peter, bạn anh, đã treo cổ tự sát.
-Đâu có, nó đâu có treo cổ tự sát, chính tôi đã treo nó lên cho khô đấy.

50- Vào một ngày Chúa nhật đẹp trời, vị linh mục nọ quyết định vào rừng đi săn. Qua khúc quanh nguy hiểm, ngài va phải một con gấu lớn và ngã lăn xuống triền núi. Khẩu súng văng xa còn ngài bị trẹo cả hai chân. Con gấu hung tợn xồng xộc lao tới trong khi vị linh mục không thể chạy trốn. Ngài cầu nguyện:
- Lạy Chúa! Xin Người hãy tha lỗi cho con đã bỏ lễ Chúa nhật để đi săn. Giờ đây con chỉ xin Người một ân huệ duy nhất là hãy biến con gấu này thành một con gấu Kitô giáo. Chúa ơi! Con xin Người!...
Lạ thay! Điều kỳ diệu đã xảy ra. Ngay lập tức, con gấu quỳ gối bên cạnh vị linh mục. Thấy thế, ngài mừng thầm và nghĩ rằng lời cầu xin của mình đã được nhận lời. Bỗng ngài tái mặt khi thấy con gấu vừa đưa bàn chân đầy móng vuốt lên mặt làm dấu thánh giá và cầu nguyện: "Tạ ơn Chúa ! Xin cảm ơn Người đã ban cho con bữa ăn hào phóng này!..."