30 tháng 12, 2009

Nơi truyền hơi ấm cho nhau


Ai đã từng ở Đà Lạt lâu năm không thể nào quên cái lạnh xưa kia của thành phố sương mù. Cái lạnh của một thời, khi mà sáng sớm sương giăng trắng đục, là đà phủ trên vai người như những tấm khăn voan huyền ảo, đến nỗi người đi sau chừng vài mét chỉ thấy thấp thoáng ẩn hiện bóng người đi trước, tưởng chừng như ta - người đang trôi trong mây, tưởng chừng chỉ cần giơ tay ra là có thể vốc được từng nắm, từng nắm cái không còn biết nên gọi cho chính xác là sương hay là mây ấy nữa (*)
 Ngày nay, vì nhiều nguyên nhân. đáng tiếc là khí hậu Đà Lạt đã nóng hơn trước. Nhưng điều đó cũng đã xảy ra với nhiều nơi khác. Thế nên, để tránh cái nóng bức phương Nam, hay cái nắng cháy da miền Trung, du khách vẫn đến Đà Lạt để tìm kiếm và "thưởng thức" cái lạnh của thành phố cao nguyên.

Tôi ngồi ở một góc quán Mei đã gần tiếng đồng hồ. Có lẽ phải ngồi ở một nơi “cửa ngỏ” như thế này mới tận mắt thấy lượng khách đến Đà Lạt đông đảo như thế nào.  Quán Mei là cách gọi ngắn gọn nhưng gần gũi mà tôi thấy thích hơn cái tên Mei Xuân Hương trang trọng. Vừa hớp từng ngụm actisô nóng hổi tôi vừa quan sát khách lại qua. Cứ vài phút lại có khách bước vào quán, và thỉnh thoảng lại có từng đợt hàng chục khách ùa vào  làm không khí quán thêm tấp nập, có lẽ họ đi du lịch theo đoàn.  Chắc hẳn vì vị trí đắc địa của Mei Xuân Hương - nằm ngay giữa trung tâm thành phố lại ở ngay cạnh hồ Xuân Hương long lanh mây trời nên khách không thể không ghé vào. Chỉ cần rời đường phố ngập nắng vài bước chân để bước vào quán Mei là khách đã cảm thấy như lạc vào một vùng khí hậu nào khác. Những gốc tùng, cành thông xanh um vươn cao, những nhánh liễu đỏ dịu dàng rủ thấp, che rợp cả một góc trời thanh khiết, lành lạnh riêng biệt. Đó đây, những cặp tình nhân ngồi sát bên nhau như để truyền hơi ấm cho nhau. Các cô gái mặc áo khoác dầy, không ít người choàng những tấm khăn thướt tha như những cánh bướm xinh đẹp, thỉnh thoảng lại nũng nịu tựa đầu vào vai người yêu, tiếng cười con gái trong vắt lan xa làm dịu lại một khoảng không gian buốt giá.

Như cây cỏ, hoa lá quanh đây, mặc cho tiết trời lạnh giá, vẫn mơn mởn xanh tươi khoe hương, khoe sắc, con người nơi đây cũng vậy. Vào những ngày lạnh nhất trong năm này, không những khách có dịp làm điệu mà cả nhân viên của Mei cũng diện áo khoác, áo len, khăn len, thậm chí cả những cái mũ bịt tai ngộ nghĩnh. Nhiều người co ro vì lạnh, cổ choàng khăn phu-la một cách điệu đà nhưng tay lại cầm ly ca phê đá hay ly kem lạnh buốt! Dường như người ta muốn cảm nhận và "thấu hiểu" đến tận cùng cái "vị lạnh" ở nơi này. Bên kia đường, hồ Xuân Hương chỉ cách nơi khách ngồi chừng 10 mét, mặt hồ vẫn vô tư gợn sóng; gió từng cơn lướt qua đem thêm giá buốt khiến nhiều người rùng mình.

Đêm xuống, ánh đèn thành phố làm cho mặt hồ càng thêm lung linh huyền ảo và trời càng thêm lạnh. Thế mà, khách vẫn không về. Thỉnh thoảng, lại một cặp nam nữ tình tứ khoác tay nhau bước vào, quần áo khá mỏng manh không đủ ấm, có lẽ do bắt đầu cuộc du ngoạn khi trời còn ấm. Miệng xuýt xoa kêu lạnh, vừa hớp xong vài ngụm trà nóng, cơ thể vừa tìm được chút hơi ấm, có người bảo phục vụ mang đến một ly cà phê nóng bốc khói thơm ngát nhưng cũng có người lại gọi ngay ly cà phê đá với thật nhiều những viên đá nhỏ! Phải chăng khách muốn thử thách khả năng chịu đựng của mình hay muốn lưu lại một kỷ niệm đáng nhớ vì người xứ nóng mấy khi được nếm "hương vị" đặc biệt này:

Trời đất tan ra thành thuỷ tinh
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
                     (Đà Lạt đêm sương-Quách Tấn)

Trời về khuya. Sương càng xuống nhiều. Lúc này thì không chỉ là "hơi mát đê mê" mà cái lạnh đã ngấm vào từng lỗ chân lông, không chỉ có "tơ liễu run trong gió" mà nhiều người đã bắt đầu run vì lạnh, run nhưng miệng mỉm cười, run nhưng lòng lại ấm…
                                      ***
Trong tĩnh lặng và cái lạnh mơn man trên da thịt, người ta  thấy lòng lắng xuống và những cung bậc tình cảm như những sợi tơ tinh diệu khẽ rung lên, ngân nga mãi trong tiềm thức. Những cảm nhận tinh tế đôi khi bị vùi lấp đi giữa ồn ào bụi đường phố xá hay nỗi lo toan cơm áo gạo tiền, giờ đây bất chợt dậy lên da diết cùng sự cồn cào của cái lạnh. Lạnh để thèm khát một vòng tay yêu thương. Lạnh để một bàn tay tìm kiếm một bàn tay. Lạnh để mỗi nụ cười như một mặt trời tí hon trên môi người ấm áp.
Dường như từ đâu đó, có tiếng thầm thì của trái tim nhắc nhớ về niềm vui và nỗi buồn, sự cô đơn và lòng khao khát được sẻ chia, nhắc người với người cần trao nhau nhiều hơn nữa những chân thành yêu thương.

.

20 tháng 12, 2009

Hand in Hand - vở ba-lê tuyệt vời của cặp nghệ sĩ khuyết tật


“Tôi đã khóc vì không có giày để đi, cho đến một ngày tôi nhìn thấy những người không còn chân để mang giày”- Hellen Keller

Từ khoảng tháng 8 năm 2007, một video clip múa ballet mang tên “Hand in Hand” của một cặp nghệ sĩ khuyết tật người Trung Quốc đăng trên Youtube đã làm xúc động hàng triệu người xem. Tờ China Daily viết:
“Hai ngôi sao mới đã chói sáng đầy bất ngờ từ cuộc thi khiêu vũ của CCTV. Hand in Hand, được biểu diễn bởi cặp nghệ sĩ khuyết tật Li Ma Và Zhai Xiaowei, đã làm người xem xúc động vì tài năng và sự cống hiến hết mình của họ.

Cả hai nghệ sĩ đều bị mất một phần thân thể do tai nạn xe hơi; Li Ma bị mất tay phải còn Zhai Xiaowei bị mất chân trái. Phía sau những động tác biểu diễn tuyệt vời làm kinh ngạc người xem là sự tận tụy quên mình vì nghệ thuật.”

Li Ma, 30 tuổi, là con út trong một gia đình công nhân ở Trú Mã Điếm, tỉnh Hà Nam, Trung Hoa. Cô gái xinh đẹp này bị mất tay trong một tai nạn xe hơi năm 1996 khi đang là một diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp đầy triển vọng. Khi ấy cô mới 19 tuổi. Người bạn trai khôi ngô từ bỏ cô khiến cô tuyệt vọng và đã tìm cách kết liễu cuộc đời, nhưng may mắn là cha mẹ cô kịp thời cứu được. Tình thương của cha mẹ đã cho cô nghị lực để tiếp tục sống. Cô đã học cách sống độc lập. Cô học và viết chữ Hoa thật đẹp bằng tay trái và làm được nhiều việc kể cả chải mái tóc mà cô đã phải cắt ngắn từ ngang eo thành ngang vai. Cô học nấu ăn, giặt quần áo. Và cô đã mở một hiệu sách nhỏ vài tháng sau đó.
Năm năm sau, Lima được mời tham dự cuộc thi Biểu Diễn Nghệ Thuật Đặc Biệt cho người khuyết tật và đoạt huy chương vàng.

Năm 2002, một thanh niên đẹp trai kém cô 5 tuổi tên là Tao Li, đem lòng yêu cô say đắm, nhưng cô tránh mặt anh vì sợ bị tổn thương lần nữa.
Sau khi cô biến mất ở Bắc Kinh, Tao tìm kiếm cô khắp nơi bất chấp sự phản đối và nhạo báng của cha mẹ cô. Sau cùng anh tìm được cô đang múa tại một quán bar. Từ đó họ không xa nhau nữa. Khi bệnh Sars hoành hoành họ túng quẫn vì các nhà hát đóng cửa. Năm 2004, anh xin được giấy phép làm người đại diện hợp pháp cho cô và cố gắng giúp cô phát triển nghệ thuật biểu diễn độc đáo của cô. Vào một đêm tuyết rơi giá buốt, khi cả hai đang co ro trong một đường hầm chờ sáng để đón xe buýt sau một ngày dài phụ diễn tại một điểm chiếu phim, cô đột nhiên muốn múa trong tuyết với anh.Trước đây cô đã dùng điệu múa của mình để kể cho anh câu chuyện của đời cô, và lần này, anh chợt nhận ra đây chính là tài năng độc đáo của cô.

Tháng 9 / 2005, Li gặp một người thanh niên – Zhai Xiaowei , đang được huấn luyện để dự thi đua xe đạp tại Thế Vận Hội Đặc Biệt cho người khuyết tật. Xiaowei chưa từng múa trước đó. Năm 4 tuổi, anh trèo lên một chiếc xe máy cày ngã xuống và mất một cẳng chân trái . Khi đó bố anh hỏi anh có sợ không vì bác sĩ sẽ cưa chân anh. Cậu bé Zhai Xiaowei không thể hiểu được cuộc đời mình sẽ khác biệt thế nào nên trả lời không. Khi người cha hỏi cậu có sợ những trở ngại và khó khăn trong đời, cậu hỏi lại: Trở ngại và khó khăn là gì? Chúng có ngon không? Người cha cười mà ứa lệ: “Có, chúng giống như những cây kẹo con ưa thích” rồi lau nước mắt trả lời tiếp:
“Con chỉ cần ăn những thứ ấy một lần một miếng.”

Lớn lên Zhai Xiaowei rất lạc quan, giỏi điền kinh và có tính hài hước. Anh thử tập nhảy cao, nhảy xa, bơi, lặn và sau cùng quyết định chọn môn xe đạp. Huấn luyện viên tin rằng anh sẽ dành được 2, 3 huy chương tại cuộc thi Olympic Đặc Biệt của Trung Quốc.
Thoạt đầu Zhai Xiaowei không hiểu làm thế nào anh có thể múa khi anh chỉ còn một chân, vì thế Li mời anh đến xem cô biểu diễn khúc ba-lê “Tay Trong Tay“ với một nam nghệ sĩ khác. Khi xem cô biểu diễn, anh cảm thấy rằng mình đang được xem một tâm hồn mạnh mẽ và thuần khiết biểu diễn tuyệt vời trên sân khấu và đồng ý thử. Li và Tao đối xử với anh như với người em trai và họ sống chung một nhà trong hơn một năm khổ luyện.

Không ai có thể tưởng tượng được những khó khăn và chướng ngại họ phải đương đầu. Anh chưa từng biết gì về múa, trong khi cô lại là người cầu toàn. Với người lành lặn bình thường, cũng cần rất nhiều quyết tâm và kiên trì mới có thể luyện tập và biểu diễn vũ ba lê. Huống chi đây là một bộ đôi khuyết tật? Chúng ta có thể hình dung được những vất vả, gian khó, bao nhiêu mồ hôi và nước mắt đã đổ xuống sàn tập của họ. Chỉ một động tác buông (drop) cô xuống, thật đáng kinh ngạc và ngưỡng mộ, anh đã làm cô ngã trên sàn cứng hơn 1000 lần.
Để có một bước chuyển qua phải, họ bắt đầu tập lúc 8 giờ sáng và đến hơn 8 giờ tối chỉ tập được một điệu duy nhất.
Tất cả những gì họ làm là luyện tập ngày đêm, từ sáng đến tối từ 8 giờ sáng đến 11 giờ khuya mỗi ngày, dưới mọi thời tiết cho đến khi họ hết sạch tiền vào đầu năm 2007. Tháng tư năm đó, họ đã bước vào vòng chung kết cuộc thi, đã thắng được 7000 đối thủ trong cuộc thi Vũ Ba Lê Truyền Hình Cáp Trung quốc.
Đấy là lần đầu tiên cặp nghệ sĩ khuyết tật này dự thi biểu diễn. Họ đoạt huy chuơng bạc với số điểm là 99, 17, cùng với điểm bình chọn cao nhất của khán giả.

Mời các bạn xem phần biểu diễn độc đáo và đầy xúc động của cặp nghệ sĩ khuyết tật có nghị lực phi thường này với khúc ba lê Tay Trong Tay (Hand in Hand)

10 tháng 12, 2009

Mới chỉ là sự khởi đầu



Thường thì xét đoán lòng can đảm không phải dám chết mà là dám sống (Often test of courage is not to die but to live)-Alfieri Vittorio

Tôi bước vào Mei Xuân hương với tâm trạng thấp thỏm, vừa hy vọng mà cũng đầy âu lo. Khung cảnh đẹp đẽ và nên thơ của nơi này cũng chỉ làm dịu xuống đôi chút chứ không thể xua tan sự căng thẳng trong đầu tôi. Chỉ đến khi người trực tiếp điều hành Mei bảo tôi đã được nhận vào làm, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cho dù vẫn chưa hết lo - lúc này là lo nghĩ về công việc sắp tới, nhưng bên cạnh đó một niềm vui sướng, không, phải nói là niềm hạnh phúc âm thầm nhưng mãnh liệt cứ dâng trào trong lòng tôi. Lúc ấy, bỗng dưng tôi muốn được ôm choàng lấy ai đó hay chí ít cũng được nắm lấy một bàn tay để mà san sẻ niềm vui của mình …
Nếu bạn là một người khuyết tật như tôi, có lẽ bạn sẽ hiểu cảm xúc của tôi. Nếu bạn đã từng trải qua hàng bao năm trời đau đớn vật vã trên giường bệnh mà lòng không nguôi mơ về một cuộc sống bình thường, giản dị như bao người khác, thì bạn sẽ hiểu. Nếu bạn từng gượng đứng lên từ giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết và luôn khát khao được sống những tháng ngày thật sự có ý nghĩa thì bạn sẽ hiểu. Nếu bạn biết rằng thân xác tôi tàn tật nhưng tâm hồn và trí tuệ của tôi còn lành lặn và giàu có hơn so với một số người lành lặn thì bạn cũng sẽ hiểu …Và bạn sẽ không ngạc nhiên trước cảm xúc bồng bột của tôi.

Người đứng đầu Mei là một thanh niên còn rất trẻ nhưng có suy nghĩ khá sâu sắc. Khi tôi hỏi về ý nghĩa của ký hiệu trông như hai vạch song song trên logo của Mei Community do anh tự thiết kế lấy, anh say sưa giải thích: "Đó là hai chữ "m" đâu chân vào nhau. phía trên là Man và phía dưới là Money. Trong xã hội tiêu dùng hiện đại, "Con người" và "Tiền bạc" là hai yếu tố liên quan mật thiết, đôi lúc đối nghịch nhau nhưng rất khó tách rời. Để sống cho ra sống trong thời buổi kinh tế thị trường này không thể không có tiền. Tuy nhiên, tiền bạc có thể giúp ích con người nhưng cũng có thể làm hại con người. Một người dù làm được rất nhiều tiền, thì trước hết phải biết sống như một Con Người đúng nghĩa, phải đặt Con Người đứng trên đồng tiền, phải biết khuyến khích và khai thác những mặt tích cực nhất của đồng tiền, bắt tiền phục vụ mình chứ không để mình trở thành nô lệ của đồng tiền. Đó là khía cạnh nhân văn sâu sắc mà Mei Community luôn muốn hướng tới."
 Nghỉ một lát, anh tiếp: "Thời gian vừa qua, Mei Xuân Hương đã tạo dựng được hình ảnh tốt đẹp trong lòng khách hàng và dành được vị trí có thể nói là hàng đầu ở Đà Lạt. Mei Xuân Hương sẽ tiếp tục lắng nghe ý kiến khách hàng nhằm hoàn thiện mình và mang đến cho khách hàng các sản phẩm chất lượng cao nhất, dịch vụ hoàn hảo nhất. Tất cả hãy còn ở phía trước. Những gì Mei đã đạt được vừa qua mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi."

Tôi tin những gì anh ta nói. Anh có tư cách để nói những điều ấy, đặc biệt là khi trước đó một phút, anh vừa dang tay thu nhận một người khuyết tật như tôi vào cộng đồng của Mei. Điều đặc biệt ở đây là anh nhận tôi chỉ bằng NIỀM TIN mà không cần biết trình độ học vấn hay bằng cấp của tôi là gì. Tôi biết, người có tầm (nhìn) thì có lẽ có nhiều nhưng người vừa có tầm và có tâm thì …xưa nay hiếm. Tôi không dám lạc quan là người thanh niên còn quá trẻ này có được cả hai điều đáng quý ấy, tuy nhiên lòng tôi vẫn tràn đầy hy vọng. Bởi vì ít ra cho tới giờ phút này tôi đã có một cơ hội khi mà còn rất nhiều người khuyết tật đầy nghị lực nhưng vẫn phải chịu một cuộc sống buồn tủi, đắng cay vì xã hội từ chối họ. Cách đây không lâu, có một vị giám đốc hứa nhận tôi về làm việc tại doanh nghiệp của ông nhưng sau đó lại đổi ý, để lại cho tôi biết bao thất vọng và hụt hẫng.

Cuối cùng, sau bao năm dài chạy Marathon-một cuộc chạy Marathon của sự chịu đựng và lòng kiên trì, giờ đây tôi đã về đến đích. Nhưng tôi hiểu cuộc sống là một cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, những cái đích khác vẫn đang chờ tôi bước lên, tôi phải tiếp tục đi tới, không chỉ bằng ý chí và nghị lực mà còn bằng cả trái tim khao khát sự đổi mới và tự hoàn thiện bản thân mình. Nick Vujicic, chàng thanh niên bẩm sinh không tay không chân người Úc gốc Serbi đã từng nói: Tôi không có khả năng để thay đổi thế giới này, nhưng nhờ ơn Chúa tôi muốn thay đổi thế giới của hàng ngàn con người (I may not be able to change the world, but by God's grace I want to change the world of thousands of people). 
Tôi không đủ sự tự tin và khả năng để làm được những điều phi thường mà Nick đã làm. Tôi vẫn còn phải cố gắng rất nhiều để tiếp tục chiến thắng chính bản thân mình bởi vì sức khỏe của tôi không được tốt. Nhưng với lòng khao khát được làm việc và với sự kiên trì chưa bao giờ cạn, tôi tin mình sẽ làm được những gì mình mong ước. Người ta đã cho tôi cơ hội, vấn đề chỉ là tôi có biết nắm lấy cơ hội ấy hay không mà thôi. Với tôi, giờ đây cũng mới chỉ là sự khởi đầu.



1 tháng 11, 2009

My Love - Westlife

.
My Love

An empty street,
An empty house,
A hole inside my heart,
I'm all alone and the rooms are getting smaller
I wonder how,
I wonder why,
I wonder where they are,
The days we've had,
The songs we've sang together(oh yeah).
And oh my love,
I'm holding on forever,
Reaching for a love that seems so far,
Chorus:
So I say a little prayer,
and hope my dreams will take me there,
where the skies are blue to see you once again,
My love,
overseas from coast to coast,
to find the place I love the most,
where the fields are green to see you once again,
My love.
I try to read,
I go to work,
I'm laughing with my friends,
but I can't stop to keep myself
from thinking(oh no)
I wonder how
I wonder why
I wonder where they are
the days we had, the songs we sang together(oh yeah)
And oh my love
I'm holding on forever, reaching for the love that seems so far
Chorus
To hold you in my arms,
To promise you my love,
To tell u from my heart
What I'm thinking of
Reaching for the love that seems so far
Em yêu

Một con đường không bóng người
Một ngôi nhà quạnh hiu
Một nỗi trống vắng trong trái tim
Căn phòng như càng nhỏ hơn trước nỗi cô đơn
Tôi tự hỏi như thế nào
Tôi tự hỏi vì sao
Tôi tự hỏi ngày xưa ấy đã về đâu, ngày mà ta còn có nhau ? Về đâu bài ca mà ta đã hát cùng nhau?
Và tình yêu của tôi
Tôi vẫn mãi ấp ôm
Với tay mong tìm một tình yêu dường như đã quá xa vời.
Thế nên tôi nguyện cầu
Và hy vọng giấc mơ sẽ đưa tôi đến nơi tôi sẽ lại gặp em dưới một bầu trời xanh thắm

Tình yêu của tôi,
Băng qua đại dương
Để tìm thấy nơi tôi yêu quý nhất, nơi tôi sẽ lại gặp em giữa những cánh đồng xanh ngát,

Tình yêu của tôi.
Tôi cố đọc
Và làm việc,
Tôi cố cười đùa với bạn bè nhưng tôi không thể bắt mình ngừng suy nghĩ về em.
Tôi tự hỏi như thế nào
Tôi tự hỏi vì sao
Tôi tự hỏi ngày xưa ấy đã về đâu, ngày mà ta còn có nhau ? Về đâu bài ca mà ta đã hát cùng nhau?
Và tình yêu của tôi
Tôi vẫn mãi ấp ôm
Với tay mong tìm một tình yêu dường như đã quá xa vời.
Ôm em trong vòng tay
Trao lời hẹn ước
Thổ lộ tấm chân tình
Với tay mong tìm một tình yêu dường như đã quá xa vời.

14 tháng 10, 2009

Thơ cho một giòng sông


Một chiều gió núi qua sông
Chút hương nhè nhẹ cho lòng bâng khuâng
Chập chờn ước nguyện phù vân
À ơi, ru lấp tình trần quạnh hiu
Bây giờ chiều đã sang chiều
Cây đa bến cũ thuyền theo sông về
Gió từ lạc bến sông mê
Ngẩn ngơ quên một lối về, sông ơi!
Lạy trời sóng cả yên rồi
Gió đi để lại ngàn lời mến thương
Ai về gánh nước sông Tương
Cho xin một giọt tỏ tường lòng nhau

13 tháng 10, 2009

When You Tell Me That You Love Me - Westlife

.
-->
When You Tell Me That You Love Me

I wanna call the stars down from the sky

I wanna live a day that never dies
I wanna change the world only for you

All the impossible I wanna do

I wanna hold you close under the rain
I wanna kiss your smile
And feel the pain.
I know what's beautiful
Looking at you
In a world of lies you are the truth

And baby
Everytime you touch me 
I become a hero
I'll make you safe no matter where you are and bring you everything you ask for 
Nothing is above me.
I'm shining like a candle in the dark

When you tell me that you love me
I wanna make you see just what I was
Show you the loneliness


And what it does you walked into my life
 To stop my tears
Everything's easy now
I have you here.
And baby
Everytime you touch me
I become a hero I'll make you safe
No matter where you are
And bring you everything you ask for
Nothing is above me
I'm shining like a candle in the dark
When you tell me that you love me
............
In a world without you I would always hunger
All I need is your love to make me stronger
Khi Em Nói Rằng Em Yêu Anh

Anh muốn gọi xuống những vì sao
nơi trời cao xanh thẳm
Anh muốn sống những tháng ngày vô tận
Muốn biến đổi cả thế gian này
Chỉ để dành riêng cho em
Tất cả những gì khó khăn nhất
Anh vẫn muốn làm vì em
Anh muốn ôm chặt em dưới cơn mưa
Anh muốn hôn nụ cười em tươi tắn
Và sẻ chia cả nỗi đớn đau.
Anh hiểu đẹp là gì
Khi ngắm nhìn em.
Trong thế giới đầy dối gian này
Em chính là chân lý.
Và em yêu, 
mỗi khi có em bên anh
Anh trở nên vô cùng mạnh mẽ
Anh sẽ che chở cho em dù em ở nơi đâu
Sẽ mang cho em tất cả điều em muốn
Anh có thể vượt lên tất cả
Cháy hết mình như ngọn nến suốt đêm thâu

Khi em nói rằng em yêu anh
Anh muốn làm cho em thấy được
Hình ảnh của chính anh thuở trước
Thấy được nỗi cô đơn giá buốt
Từng ngự trị trong trái tim anh
Nhưng em đã bước vào cuộc đời anh
Để lau khô đi những giọt nước mắt
Mọi thứ đều trở nên có thể
Vì đã có em bên đời anh
Và em yêu, 
mỗi khi em kề cận bên cạnh
Anh trở nên vô cùng mạnh mẽ
Sẽ che chở em, dù em ở nơi đâu
Sẽ mang cho em tất cả những điều em muốn
Anh có thể vượt lên tất cả
Cháy hết mình như ngọn nến suốt đêm thâu
Khi em nói rằng em yêu anh.

Nếu thế giới này vắng bóng em
Anh sẽ luôn khao khát
Tất cả những gì anh mong muốn
Là tình yêu của em
Bởi đó chính là nguồn sức mạnh của đời anh
.

12 tháng 9, 2009

I have a dream


Có ai sống trên đời mà không ước mơ? Ước mơ thêm sắc màu cho tâm hồn như hoa trái mang lại hương sắc và mật ngọt cho đời. Cho dù mơ ước có khi một đời vẫn chỉ là ước mơ thầm lặng, vẫn hoài ấp ủ trong một góc nhỏ nào đó của trái tim và... có thể là sống để dạ chết mang theo, thì nó vẫn mang lại cho ta sức mạnh để vươn tới, mục tiêu để hướng về và hy vọng để sống. Cùng với hy vọng, ước mơ là một trong những điều kỳ diệu của cuộc sống. Một tâm hồn vắng ước mơ cũng như một ngôi nhà không người ở. Những ước mơ như ngọn đèn soi sáng trái tim ta, dẫn lối cuộc đời ta, cho dù đôi khi nó làm đau trái tim ta mỗi khi nhìn vào thực tại không như mong ước. Dù cho cuộc sống này còn nhiều những bất cập, quá nhiều nỗi đau và mất mát, nhưng tôi vẫn tin vào những điều kỳ diệu. Tin và yêu dù phải khổ đau. Đó chính là cuộc sống.




I have a dream,
a song to sing.
to help me cope, with any thing.
If you see the wonder of a fairy tale,
you can take the future even if you fail.
I believe in angles,
something good in everything I see.
I believe in angles,
When I know the time is right for me.
I'll cross the stream,
I have a dream.
Oh yeah,
I have a dream,
a fantasy.
to help me through reality.
and my destination, makes it worth the while pushing through the darkness,
still another mile.
I believe in angles,
something good in everything I see.
I believe in angles,
When i know the time is right for me.
I'll cross the stream,
I have a dream.
I have a dream, oh yeah
a song to sing ( a song to sing )
to help me cope, with any thing.
If you see the wonder ( if you see the wonder ) of a fairy tale
you can take the future even if you fail.
Yeah yeah yeah yeah yeah
I believe in angles,
something good in everything I see.
I believe in angles,
when I know the time is right for me.
I'll cross the stream,
I have a dream.
I'll cross the stream,
I have a dream.
Tôi có một giấc mơ,
một khúc ca khi hát lên
giúp tôi vượt qua mọi khó khăn.
Nếu bạn hiểu được sự kỳ diệu trong những câu chuyện thần tiên,
Bạn có thể nắm lấy tương lai ngay cả khi bạn thất bại.
Tôi tin vào những thiên thần,
tin vào điều tốt đẹp ở tất cả những gì tôi thấy.
Tôi tin vào những thiên thần,
Khi tôi biết thời khắc này là dành cho tôi.
Tôi sẽ vượt qua những trở lực
Tôi có một giấc mơ
Một giấc mơ lạ lùng giúp tôi vượt qua thực tại khắc nghiệt và hướng về mục tiêu của đời mình, đáng để tôi băng mình qua bóng tối.
Tôi tin vào những thiên thần, tin vào điều tốt đẹp ở tất cả những gì tôi thấy.
Tôi tin vào những thiên thần
Khi tôi biết thời khắc này là dành cho tôi
Tôi sẽ băng qua mọi trở lực
Tôi có một giấc mơ

15 tháng 8, 2009

Take me to your heart

.

TAKE ME TO YOUR HEART

(Michael Learns To Rock)

Hiding from The Rain and Snow

Trying to forget but I won't let go

Looking at a crowded street

Listening to my own heart beat

So many people all around the world

Tell me where do I find someone like you girl

[Chorus:]

Take me to your heart, take me to your soul

Give me your hand before I'm old

Show me what love is - haven't got a clue

Show me that wonders can be true

They say nothing lasts forever

We're only here today

Love is now or never

Bring me far away

Take me to your heart take me to your soul

Give me your hand and hold me

Show me what love is - be my guiding star

It's easy take me to your heart

Standing on a mountain high

Looking at the moon through a clear blue sky

I should go and see some friends

But they don't really comprehend


Don't need too much talking without saying anything

All I need is someone who makes me wanna sing

[Chorus:]

Take me to your heart take me to your soul

Give me your hand before I'm old

Show me what love is - haven't got a clue

Show me that wonders can be true

HÃY ĐƯA ANH TỚI TRÁI TIM EM


Trốn cơn mưa và tuyết lạnh

Cố quên đi nhưng không thể không nhớ đến

Nhìn đường phố tấp nập

Và lắng nghe nhịp đập của trái tim mình

Thế gian này có biết bao người

Hãy nói cho tôi biết ở nơi đâu tôi có thể tìm được người con gái như em.

(Điệp khúc)

Hãy đưa tôi tới trái tim em, hãy đưa tôi tới tâm hồn em

Đưa tay em cho tôi trước khi tôi trở nên già cỗi

Hãy cho tôi thấy tình yêu là gì - tôi còn chưa thấu hiểu

Hãy chứng tỏ rằng điều kỳ diệu có thể thành hiện thực


Người ta nói rằng không có gì là vĩnh cửu

Ta chỉ ở đây ngày hôm nay thôi

Tình yêu là ngay lúc này hoặc chẳng bao giờ nữa

Hãy đưa tôi đi thật xa

Hãy đưa tôi tới trái tim em, hãy đưa tôi tới tâm hồn em

Đưa tay em cho tôi và hãy giữ chặt lấy tôi

Hãy cho tôi biết tình yêu là gì - và hãy là ngôi sao dẫn đường cho tôi

Thật dễ dàng để đưa tôi đến trái tim em...


Đứng trên đỉnh núi cao

Nhìn vầng trăng trên bầu trời trong xanh

Tôi nên đi tìm một vài người bạn

Nhưng họ đâu thật sự hiểu được lòng tôi

Chẳng cần nhiều lời khi chẳng nói lên được điều gì

Tất cả những gì tôi cần là một người khiến tôi muốn cất lên tiếng hát.

Hãy đưa tôi tới trái tim em, hãy đưa tôi tới tâm hồn em

Đưa tay em cho tôi trước khi tôi trở nên già cỗi

Hãy cho tôi thấy tình yêu là gì – tôi còn chưa thấu hiểu

Hãy cho tôi thấy rằng điều kỳ diệu có thể trở thành hiện thực.

.

1 tháng 8, 2009

Đà Lạt – vẫn chỉ là tiềm năng


Nhắc đến Đà Lạt là dường như người ta chỉ nói đến những gì lãng mạn, mộng mơ, những cỏ hoa thơm ngát, những khói sương lãng đãng giữa núi đồi cao nguyên lành lạnh ... Có lẽ, không nhiều người còn nhớ trước năm 1975, Đà Lạt đã từng là một trung tâm giáo dục, từng được báo chí thời đó đánh giá là thành phố "trí thức " nhất Miền Nam.
Đương nhiên không phải ai cũng đồng ý với lời "phong tặng" đó. Nhưng khi nhận xét như vậy báo chí có cái lý của họ. Thời ấy cả miền Nam có bốn trường đại học (gọi là Viện Đại học ) thì đã có một trường đặt ở Đà Lạt tức Viện Đại Học Đà Lạt. Bên cạnh đó, ở đây còn có một số trường đại học thần học của công giáo như Giáo Hoàng Học Viện Thánh Piô X (thường được gọi là Giáo Hoàng Học Viện), Học Viện Dòng Chúa Cứu Thế và một số trường đại học quân sự như Trường Võ Bị Đà Lạt (tên đầy đủ là Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam), Trường Chiến Tranh Chính Trị, Trường Chỉ Huy Tham Mưu …Đó là chưa nói đến hàng chục trường trung học đệ nhị cấp (trong đó có một số trường dạy chương trình Pháp đến bậc tú tài Pháp rất nổi tiếng như Lycée Yersin, Couvent des Oiseaux (trường dành cho nữ sinh), Collège d'Adran...) Nếu ta nhớ lại rằng dân số của Đà Lạt thời ấy chỉ độ 80 000 mà số trường lớp nhiều đến mức đó thì ta sẽ hiểu vì sao báo chí "dám" phong tặng cho Đà Lạt danh xưng ấy.

Giờ đây ,dân số Đà Lạt đã tăng lên đến 250 000 người nhưng hình như "chất lượng" thì ngày càng giảm? Tuy Viện đại học Đà Lạt vẫn còn đó nhưng tầm cỡ và vị trí đã không còn được như trước. Nhiều trường đã nêu ở trên bây giờ chỉ còn trong dĩ vãng. Ngay cả Giáo Hoàng Học Viện cũng đã ngưng hoạt động từ lâu và sắp biến thành công viên! Trong khi đó, một số trường mới thành lập sau năm 75 vẫn chưa xứng tầm là những đại học có uy tín trong nước chứ đừng nói chi đến quốc tế (Nhân đây cũng xin nhắc lại là trong bảng xếp hạng top 100, top 200 thậm chí top 500 các trường đại học uy tín nhất thế giới không có tên một trường đại học nào của Việt Nam cả! Thật đáng buồn!).

Ngày nay, tuy sinh viên nhiều nơi vẫn còn lên Đà Lạt để học, nhưng Đà Lạt đã không còn giữ được cái vị thế của "một thời oanh liệt"! Có một thực tế phũ phàng mà ai cũng ngầm hiểu nhưng nói ra sẽ làm mất lòng nhiều người, đó là "sinh viên tốt nghiệp Đại học Đà Lạt không được coi trọng bằng sinh viên các trường đại học có uy tín ở Sài Gòn và khó xin được việc làm"!
Du khách đến Đà lạt vẫn còn khen người Đà Lạt lịch sự, dễ thương nhưng đây đó đã có những tiếng kêu rêu về tình trạng thô lỗ, bắt chẹt, lừa gạt khách khi họ đặt chân đến thành phố cao nguyên vốn nổi tiếng hiền hòa này. Điều đó cũng dễ hiểu nếu ta nhớ rằng trong mấy chục năm vừa qua không riêng gì Đà Lạt mà cả nước đã rơi vào tình cảnh khủng hoảng trầm trọng về nhiều mặt, cả về tinh thần lẫn đạo đức và cũng trong thời gian đó dân nhập cư đã tràn vào Đà Lạt một cách ồ ạt, bên cạnh những mặt tích cực thì cũng mang theo không ít thói hư, tật xấu góp phần làm Đà Lạt "xuống cấp" về mặt văn hóa và xói mòn nếp sống văn minh vốn có. Điều ấy làm dấy lên nỗi lo là rồi đây văn hóa đô thị của Đà Lạt, hay nói cho chính xác hơn là cái "bản sắc" văn hóa sống của người Đà Lạt liệu có còn được như xưa hay sẽ dần mai một và tàn lụi?

Hơn 30 năm sau ngày "Giải Phóng", Đà Lạt phát triển về nhiều mặt nhưng so với tiềm năng và kỳ vọng của những ai quan tâm và yêu mến Đà Lạt thì vẫn còn quá khiêm tốn. Điều đó có thể được chứng minh một cách đơn giản qua việc so sánh số những "công trình"(cần nhấn mạnh ở đây là những công trình công do chính Nhà nước xây dựng) được thực hiện sau năm 75 với những gì mà người Pháp và chính quyền cũ làm được trước thời điểm có tính bước ngoặt đó. Hầu như chẳng có gì mới! Đã vậy do sự quản lý lỏng lẻo của chính quyền mới, sự xây dựng tràn lan, phong cách lai tạp đã làm mất đi nét mỹ quan và phá vỡ quy hoạch vốn đã được dày công xây dựng một cách chặt chẽ dưới bàn tay của những kỹ sư tài danh, những nhà quản lý nổi tiếng người Pháp và người Việt trước kia. Mỗi ngày những kiến trúc "hiện đại "đang nuốt chửng vẻ hoang sơ, thơ mộng của thiên nhiên Đà Lạt như những vết phấn son lòe loẹt đang làm lem luốc đôi má cô gái đẹp tuổi xuân thì. Trong khi đó hàng ngàn ngôi biệt thự đẹp và quý giá bị bỏ mặc cho xuống cấp trong một thời gian dài một cách lãng phí và vô trách nhiệm. Những ngôi nhà duyên dáng nép mình dưới đồi thông, hay trầm tư soi bóng bên hồ nước – những cái từng tạo nên nét mộng mơ huyền ảo cho cảnh quan Đà Lạt, ngày nay dường như đang trở thành của hiếm. Bây giờ những khu nhà phố liền kề (vốn bị hạn chế theo quy hoạch dưới thời Pháp quản lý) cứ nối tiếp mọc lên hầu như trên mọi con đường, mọi khu vực, nhằm đáp ứng nhu cầu trước mắt của người dân cũng như nhu cầu mở rộng túi tiền của các "đại gia", bất chấp nó phù hợp với Đà Lạt hay không? Cứ như thế này thì rồi đây Đà Lạt sẽ trở thành một phố - chợ chứ chẳng chơi!

Nạn phá rừng tràn lan cũng đang gây ra những vết thương không thể lành trên cơ thể tươi xanh của thành phố ngàn thông, là nỗi đau nhức nhối cho bất cứ ai yêu mến Đà Lạt. Còn đâu vẻ đẹp nên thơ của Thung Lũng Tình Yêu, của Rừng Ái Ân, của Thác Prenn, của Hồ Than Thở? Có chăng chỉ là những khoảnh rừng nham nhở, loang lổ vì bị chặt phá hoặc đào xới bừa bãi để lấy gỗ, để khai thác quặng, nếu không thì cũng bị chia cắt, lấn át, đè bẹp bởi những "kiến trúc " lăng nhăng, lai tạp đang được một số người xem là "thời thượng"!

Bây giờ đã 10 năm sau khi Đà Lạt được lên đô thị loại II và lại vừa được công nhận là đô thị loại I, nhưng sự phát triển của Đà lạt vẫn mạng tính tự phát, thiếu định hướng đúng đắn. Những cuộc hội thảo về phát triển Đà lạt mang những cái tên khá kêu như "Tầm nhìn và quy hoạch phát triển Đà Lạt hướng đến đô thị hiện đại và có bản sắc" nhưng chẳng làm người yêu Đà Lạt nào cảm thấy yên tâm chính vì những năm qua khoảng cách giữa lời nói và việc làm của "nhà quản lý Đà Lạt" còn xa quá! Dù Đà Lạt bậy giờ "rộng" hơn xưa về diện tích (sau khi sáp nhập Thái Phiên, Xuân Trường, Xuân Thọ, Tà Nung) nhưng cảnh quan lại ngày càng trở nên "chật hẹp" đi. Lý do tại sao thì ai cũng biết rồi. Một thành phố phát triển quá nhanh, nhưng "nhà quản lý " cứ nhân danh hai chữ " hiện đại ", nhân danh "sự phát triển kinh tế - xã hội", "cải thiện đời sống vật chất của người dân" mà bất chấp quy hoạch chặt chẽ từ trước, bất chấp ý kiến phản đối của người dân, của các cơ quan ngôn luận thì sự bất cập là lẽ đương nhiên. Vụ bán Đồi Cù để rào lại làm sân golf có lẽ là ví dụ điển hình nhất về sự coi thường ý dân!

Cách đây mấy năm báo Thanh niên cũng đã từng có loạt bài nói về cách kinh doanh du lịch sai lạc theo kiểu phân chia và rào lại theo từng khu vực để thu tiền vé của du khách tới thăm Đà Lạt. Báo này châm biếm gọi cách kinh doanh đó là "Vắt bò sữa non". Tình trạng trên giờ vẫn tiếp diễn, hễ ngửi được mùi tiền ở danh thắng nào là người ta rào ngay danh thắng đó và bán vé vào cửa với giá cao! Nếu được bình bầu thì tôi dám chắc nhiều người dân Đà Lạt sẽ bỏ phiếu cho cách kinh doanh này là hạng nhất về sự... ăn xổi!
Từng một thời "dập dìu tài tử, giai nhân", trí thức và doanh nhân, vậy mà không biết từ lúc nào Đà Lạt đã trở thành một thứ "tỉnh lẻ" so với Sài Gòn? Bây giờ,thanh niên Đà Lạt muốn học một nghề, nếu có điều kiện thì thường xuống Sài Gòn học cho nó ..."chắc"!Cũng không ít người Đà Lạt phải xuống Sài Gòn, Bình Dương tìm kế sinh nhai. Con gái Đà Lạt ngoài một số ít làm công nhân, viên chức thì đa số còn lại còn biết làm gì ngoài bán hàng, phục vụ, thêu hoặc đan len? Các công ty, xí nghiệp ở Đà Lạt vốn đã ít lại nhỏ về quy mô, cùng nằm ở Tây Nguyên như hai tỉnh bạn nhưng không biết đến khi nào Đà Lạt mới có một "thương hiệu Việt" tầm cỡ như Trung Nguyên ở Đắc Lắc hay Hoàng Anh của Gia Lai?

Đã có những hội nghị, hội thảo bàn về phát triển Đà lạt trở thành một "thành phố đại học" có tầm cỡ trong khu vực và thế giới. Nhưng sau khi đưa tin, phỏng vấn vài giáo sư, tiến sĩ cả ngoại quốc và "nội địa" báo chí cũng im hơi, dường như tất cả lại đi vào quên lãng. Đà Lạt vẫn cứ quanh quẩn với rau hoa mà đầu ra cũng chưa lấy gì làm sáng sủa, còn du lịch thì chưa phát triển đúng hướng, đúng tầm, cho nên có lẽ thành phố của chúng ta còn phải phấn đấu nhiều hơn nữa mới đủ sức để vươn lên cho bằng chị bằng em với các thành phố phát triển trong nước chứ chưa nói đến chuyện làm được gì để quốc tế biết mặt, biết tên. Mong sao muơi, mười lăm năm nữa Đà Lạt sẽ thật sự giàu mạnh nhưng không đánh mất những gì từng được xem là bản sắc đáng tự hào và được nhiều người yêu mến của mình.


(*Kết quả xếp hạng "100 trường ĐH hàng đầu khu vực Đông Nam Á" của Webometrics năm 2007 cho thấy: Thái Lan có 41 trường, Myanmar 18 trường, Indonesia 14 trường, Philippines 13 trường, Singapore và VN: bảy trường. Còn nếu xét trên phạm vi toàn thế giới thì Webometrics chỉ công nhận bảy trường ĐH của VN với các vị trí xếp hạng như sau: ĐH Khoa học tự nhiên TP.HCM xếp thứ 28 trong ASEAN và thứ 1.920 thế giới; ĐH Công nghệ TP.HCM với vị trí tương ứng là 36 và 2.190; ĐH Cần Thơ: 47 và 2.532; ĐH Quốc gia Hà Nội: 54 và 2.850; ĐH Bách khoa Hà Nội: 62 và 3.156; ĐH Công nghệ: 90 và 4.217; ĐH Quốc gia TP.HCM: 96 và 4.462.
Trong nhiều bảng xếp hạng giáo dục ĐH của các tổ chức uy tín khác như: tạp chí Times Higher Education Supplement (THES) năm 2007 trong tốp "200 trường ĐH hàng đầu thế giới" thì Nhật Bản có 11 trường, Trung Quốc: sáu trường; Hong Kong: bốn trường, Hàn Quốc: hai trường, Singapore: hai trường, Đài Loan: một trường, VN: chưa có).


14 tháng 7, 2009

Lối đi nào cho người khuyết tật?


"One of my goals is to give people hope."

Nick Vujicic
(Một trong những mục đích của đời
tôi là mang lại cho mọi người niềm hy vọng)

Những hình ảnh trong video clip về Nick Vujicic, một chàng trai Úc gốc Serbi, ngay từ lúc sinh ra đã không có tay chân, đã để lại cho tôi ấn tượng rất mạnh mẽ. Có lẽ cảnh xúc động nhất là lúc anh xoay xở dùng hai quyển sách một dầy, một mỏng để tựa đầu và đứng lên được từ tư thế nằm (không biết đối với người thanh niên này có thể dùng khái niệm "ngồi" hay không, khi mà toàn thân anh chỉ là một"khúc thịt" cao khoảng 70cm?). Con người đã phải trải qua hàng triệu năm tiến hóa mới đứng thẳng lên được, thế mà chỉ vì một phút "bất cẩn "của Tự nhiên, một con người mãi mãi không còn cơ hội để đứng được trên đôi chân của mình! Thông thường chỉ cần mất một chi là người ta đã gặp rất nhiều khó khăn, huống hồ là mất cả tứ chi. Thế mà Nick vẫn không buông xuôi và phấn đấu học xong bậc đại học. Hiện nay anh đi khắp thế giới với một thân thể không toàn vẹn để diễn thuyết và truyền bá niềm tin vào cuộc sống cho hàng triệu người...

Mỗi con người có một hoàn cảnh và một số phận khác nhau .Có thể do bẩm sinh hoặc cũng có thể do tai nạn, bệnh tật mà một người "bỗng dưng" bị khiếm khuyết một chức năng hoặc bộ phận nào đó trên cơ thể. Khi đó, họ được liệt vào danh sách "người khuyết tật". Năm 20004, cả nước Việt nam có hơn 5 triệu người không may mắn như vây. Đến bây giờ, sau 5 năm con số ấy chắc chắn còn cao hơn. Trong những mảnh đời bất hạnh ấy có bao nhiêu người có đủ nghị lực và ý chí để vượt qua số phận, để tạo dựng cho mình một cuộc sống đúng nghĩa? Ở Việt Nam mình thì từ lâu, thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký là một trong những điển hình của những người không đầu hàng số phận. Tuy nhiên, không phải người khuyết tật nào cũng làm được như thầy, thành công như thầy. Còn rất nhiều người khuyết tật vẫn còn phải sống lay lắt, mòn mỏi trong đớn đau và buồn tủi vì không có điều kiện và cơ hội để vươn lên.

Cách đây 16 năm, Liên hiệp Quốc đã thông qua "Các quy tắc chung về cơ hội bình đẳng cho người tàn tật", đưa ra những chỉ dẫn rất rõ ràng cho chính phủ các nước về cách thức tốt nhất để chấm dứt tình trạng phân biệt đối xử và giúp người tàn tật hòa nhập vào các hoạt động của cộng đồng trong các lĩnh vực công ăn việc làm, giáo dục, giải trí ...
Từ ấy đến nay, nước ta đã có nhiều chuyển biến tích cực trong cách nhìn nhận và đối xử với người khuyết tật. Tuy nhiên, từ chính sách đi đến thực tế là cả một khoảng cách. Những hoạt động như dạy nghề, tặng xe lăn, mở lớp học tình thương, tặng máy trợ thính, tặng thẻ BHYT, miễn vé xe buýt v.v…của Hội Chữ Thập đỏ, Hội bảo trợ người tàn tật và các ban ngành, đoàn thể, các nhà hảo tâm là vô cùng đáng quý nhưng so với nhu cầu thật sự của người khuyết tật thì vẫn chưa đủ. Chủ yếu, người khuyết tật vẫn phải tự bươn chải, vươn lên là chính. Đôi lúc, đôi nơi không những họ không được hỗ trợ mà còn bị phân biệt trong đối xử, thậm chí bị đối xử bất công (Báo chí đưa tin là xe buýt ở thành phố HCM thường chạy luôn không dừng lại nếu lái xe thấy người đón xe là người khuyết tật).

Người ta thường nói giúp người thì nên giúp cần câu hơn là cho con cá. Điều quan trọng nhất đối với một người khuyết tật là có được việc làm để tự nuôi sống bản thân mình, để cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa và từ đó họ sẽ dễ dàng hòa nhập vào đời sống kinh tế và xã hội của cộng đồng. Thế nhưng để có thể có việc làm và làm được việc, ngừoi khuyết tật cần được hỗ trợ hơn nữa về giáo dục và đào tạo. Về mặt này, rõ ràng các nước phát triển có khả năng và điều kiện làm tốt hơn Việt Nam rất nhiều. (Có thể bị cho là thiếu lạc quan và thiếu niềm tin nhưng tôi vẫn thường tự hỏi nếu Nick Vujicic là người Việt Nam, không biết anh có thể vượt qua được số phận nghiệt ngã của mình và thành công như hiện nay hay không ?)

Số người khuyết tật được đào tạo về chuyên môn ở Việt Nam không nhiều. Hơn nữa, không phải lãnh đạo doanh nghiệp nào, dù là nhà nước hay tư nhân cũng muốn nhận họ làm việc cho mình. Có những người khuyết tật, tuy đã được đào tạo (thậm chí đã tốt nghiệp đại học) nhưng vẫn phải chịu cảnh thất nghiệp. Tuy vẫn có những giám đốc, những chủ doanh nghiệp vừa có "tầm", vừa có tâm sẵn sàng dang tay đón nhận người khuyết tật nhưng rõ ràng là số người có tấm lòng đáng trân trọng như vậy vẫn còn ít.

Mặc dù người Việt nam có truyền thống "thương người như thể thương thân", "lá lành đùm lá rách", có những người có thể nói là dành cả đời mình để làm từ thiện. Tuy nhiên, chỉ trông chờ vào những tấm lòng như vậy là chưa đủ. Chính phủ cần phải tiếp tục đẩy mạnh hơn nữa việc nâng cao nhận thức trong toàn thể cộng đồng về quyền làm người của người khuyết tật, khơi dậy sự cảm thông và chia sẻ hơn nữa với họ cả về vật chất lẫn tinh thần để giúp họ hòa nhập thật sự vào mọi mặt của đời sống. Bên cạnh đó, những chính sách đưa ra cần cụ thể và phải có biện pháp giám sát trong khi thi hành những chính sách ấy sao cho có tình có lý. Đừng để xảy ra những việc làm không hợp lòng dân như vụ cấm xe ba bánh tự chế của người khuyết tật trong thời gian vừa qua. (*)

Cũng là một người khuyết tật, tôi mang trong lòng rất nhiều trăn trở của những người cùng cảnh ngộ. Tôi hiểu, với những người như tôi, tin học có lẽ là môn thích hợp nhất để theo học, để nuôi hy vọng rằng rồi một ngày nào đó sẽ có được việc làm từ những kiến thức mà mình thu lượm được. Bởi vậy, vừa tốt nghiêp lớp Bác Sĩ Máy tính của Trung tâm Tin học An Tiến, tôi lập tức ghi danh học tiếp lớp MCSA cũng ở trung tâm này. Ngồi học ở một lớp mà mình là người khuyết tật duy nhất đồng thời cũng là hoc viên lớn tuổi nhất, đôi lúc tôi cảm thấy thiếu tự tin. Việc học lại khá căng, có nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và luôn băn khoăn không biết sau này mình có tìm được việc làm hay không, nhưng tôi vẫn cố gắng học thật tốt và kiên quyết không bỏ cuộc. Bởi vì tôi biết HỌC là con đường duy nhất có thể giúp tôi biến mong ước của mình thành hiện thực. Con đường dành cho tôi và những người cùng cảnh ngộ với tôi còn dài và có lẽ còn đầy những khó khăn đang chờ đợi ở phía trước, nhưng tôi sẵn sàng đương đầu và vượt qua tất cả. Có lẽ nào sự kiên trì của tôi lại không được đền đáp?

Vài hình ảnh và câu nói của Nick


"I used to hate it when people stared at me, but now I take it as an opportunity. I deliberately make sure I smile back. One day this lady put her arms around me, and without saying a word, started crying on my shoulder. She said, 'Your smile just brightened my day."-Nick Vujicic
(Trước đây tôi rất ghét ai nhìn chằm chằm vào tôi,nhưng giờ đây tôi xem điều đó như một cơ hội để tôi mỉm cười đáp lại. Một ngày kia ,một phụ nữ ôm chòang lấy tôi, không nói lời nào mà chỉ khóc nức nở trên vai tôi. Rồi cô ấy bảo "Nụ cười của anh làm sáng rực tâm hồn tôi").



"I may not be able to change the world, but by God's grace I want to change the world of thousands of people."-Nick Vujicic
(Tôi không có khả năng để thay đổi thế giới này, nhưng nhờ ơn Chúa tôi muốn thay đổi thế giới của hàng ngàn con người).




(*Theo nghị quyết 32/CP của Chính phủ, từ 1-1-2008 sẽ đình chỉ lưu hành những ô tô hết niên hạn sử dụng, xe công nông, xe tự chế ba, bốn bánh. Xe vi phạm sẽ bị tịch thu bán phế liệu, sung công quỹ)

23 tháng 6, 2009

Đà Lạt của những mùa xưa cũ


Ba mươi năm vật vã trên giường bệnh, thảng họăc đôi lần có rời nhà thì cũng vào thẳng bệnh viện, Đà Lạt với tôi vừa gần mà cũng vừa xa lăng lắc. Ở giữa lòng Đà Lạt mà tôi vẫn luôn nhớ về Đà Lạt. Cảnh vật Đà Lạt trong tôi chỉ là những hình ảnh xưa cũ trong kỷ niệm cứ phai nhạt dần qua bao năm tháng. Đã từ lâu, rất lâu, tôi thèm được về thăm lại những con đường, những góc phố đã từng in dấu gót chân tôi, gót chân của một thời ấu thơ hồn nhiên, vụng dai. Nhưng mong ước vẫn chỉ là mong ước thế thôi, tôi phải kìm nén, chôn chặt cái ước vọng nhỏ nhoi ấy của mình vì còn quá nhiều thứ phải lo toan trong cuộc đấu tranh đầy khó khăn với căn bệnh dai dẳng của mình.

Rồi một ngày, trở lại với đời sống xã hội, đi giữa dòng người và nhà cửa không biết tự bao giờ đã trở nên đông đúc, nhộn nhịp hơn xưa, tôi bỗng thấy mình lạc lõng giữa một miền phố xá vừa lạ, vừa quen mà giật mình ngơ ngẩn. Đà Lạt bây giờ đổi thay nhiều quá. Đà Lạt bây giờ đâu còn là Đà Lạt của ngày xưa nữa


Đà Lạt của những mùa xưa cũ,
Có tôi lang thang trên khắp nẻo đường
Một khung trời bát ngát yêu thương
Nhẹ bước chân vấn vương mùi hoa cỏ
Từng ngỏ dốc xôn xao màu nắng gió
Phấn thông vàng rây rắc một trời mơ
Dáng ai đi ẩn hiện giữa sương mờ
Sương làm dáng choàng khăn lên lữ khách
Hồn mê đắm dưới khung trời nguyệt bạch
Nghe thông reo kể chuyện tình si
Chân bước đi mà hồn chẳng rời đi!

Đà Lạt đó với nỗi buồn muôn thuở
Liễu bên hồ vẫn đong đưa lá nhỏ
Như cô đơn soi bóng một nỗi niềm
Như thầm thì lời thật của trái tim
Gửi trong gió những chuyện đời dâu bể
Thành phố ngày xưa, sao giờ khác thế
Tôi ngẩn ngơ tìm mãi một dấu chân
Trong màn sương lãng đãng tiếng chuông ngân
Nghe giá lạnh len đầy trong nỗi nhớ
Ngày trở lại chân bước chùng, bỡ ngỡ
Cung tơ chiều ai hát tiếng ngân xa ...

3 tháng 6, 2009

CHỚI VỚI


Anh nơi phố núi em miền biển

Tím giữa hoàng hôn một nỗi sầu

Muôn trùng sóng vỗ cồn thương nhớ

Chới với vòng tay ôm mưa Ngâu.



27 tháng 5, 2009

GIẤU


Giấu buồn vào trong mắt
Mắt buồn càng buồn hơn
Giấu mơ vào cõi thực
E mơ nhuốm bụi đường

Giấu lệ vào trong tim
Trái tim càng lặng lẽ
Giấu tiếng giữa im lìm
Biết rằng đời quạnh quẽ

Giấu mưa vào hạt nắng
Long lanh giọt trong ngần
Giầu em vào xa vắng
Sao em cứ quẩn quanh?

Giấu mình vào nỗi nhớ
Mong tìm chút bình yên
Vết thương lòng rạn vỡ
Đem giấu vào thời gian...

Giấu những điều như thế
Riêng tư một nỗi niềm
Nhưng làm sao có thể
Giấu lời-thật-trái-tim?

22 tháng 5, 2009

GIỌT MƯA NÀO ÒA VỠ ƯỚT MI AI


HẠNH PHÚC CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ CÓ MỘT AI ĐÓ ĐỂ YÊU THƯƠNG, CÓ MỘT VIỆC GÌ ĐÓ ĐỂ LÀM VÀ CÓ MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ ĐỂ HY VỌNG ...


Mưa rơi ướt lạnh vai rồi
Chợt nghe có gì chơi vơi hụt hẫng
Không em, một mình nơi ngõ vắng
Ngẩn ngơ như vừa đánh mất hồn mình
Ngàn lá vẫn xanh xanh
Lòng ta có còn xanh nữa?
Đóa hoa nào vàng rơi trước ngõ
Giọt mưa qua, nhòa nhạt bóng người qua...
Nhớ! Chao ôi! Sao mà nhớ
Nỗi nhớ như nước triều lên, lên mãi
Ngập tràn trong tim hình bóng một người
Mưa! Mưa vẫn cứ rơi hoài
Có giọt mưa nào òa vỡ ướt mi ai
Có giọt mưa nào đẫm ướt trái tim ai

19 tháng 5, 2009

TÌM EM


Tìm em giữa mộng xa vời
Ta ngồi hứng giọt nắng rơi cuối đường
Tìm em giữa chốn vô thường
Ta ngồi nhỏ lệ xót thương một thời
Tìm em góc biển chân trời
Hay ta tìm một chia phôi nghẹn ngào?
Tìm em giấc mộng ban đầu
Má hồng chưa nhạt, mắt nâu chưa buồn
Tìm em tìm những yêu thương
Giật mình ngoảnh lại: đoạn trường thân ta!
Tìm em tìm những thiết tha
Gặp em biết mấy xót xa ngậm ngùi
Tìm em đã gặp em rồi
Bên em lại thấy xa xôi muôn trùng

9 tháng 5, 2009

CÒN AI ?



Cửa vườn xưa đã khép
Cỏ non xanh giờ héo úa lâu rồi
Ngồi mà nhớ mong ai
Ai đâu nữa ?
Chỉ còn trong tay chút gió
Ướp đầy hơi thở mùa xưa
Chỉ còn đâu đây chút bụi
Vùi lấp dấu chân người ...

28 tháng 4, 2009

HỎI EM TÌNH LÀ GÌ?



Tình là gì vậy hỡi em? Là sương khói chăng mà sao cứ mãi bàng bạc, vướng vít hồn ta, quẩn quanh trong từng hơi thở, đến trong giấc ngủ cũng lãng đãng không tan? Là tơ trời chăng mà nhẹ nhàng và êm ái vương vấn mãi tim ta, trói buộc thân ta thầm lặng mà bền chặt không ngờ? Là mật ngọt chăng mà sao bên cạnh vị ngọt ngào kia, giờ đây môi ta chát đắng mãi không thôi?
Bâng khuâng, lưu luyến, nhớ nhung, khóc cười, buồn đời, giận mình, đau đớn đến nát lòng…bao nhiêu thứ rối rắm ấy đến từng tuổi này ta mới nếm trải. Nhủ lòng cố quên thì lại càng thêm nhớ. Ta phải làm sao để xua đuổi hình bóng dịu dàng ấy ra khỏi tâm trí đã quá mệt mỏi và căng thẳng này? Ta đã sống tách biệt với thế giới này quá lâu, để rồi khi trở lại, ta choáng ngợp khi gặp em. Ngày em đến, trái tim hiu quạnh của ta bất chợt lỗi nhịp; trời đất quanh ta bỗng bừng lên một màu tươi sáng –thứ ánh sáng của một NIỀM VUI mà ta chưa từng biết đến! Có ai đó đã nói rằng "Khi yêu, người ta bỗng thấy đời lên sắc thắm", lẽ nào ta đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên?
Ta không biết tại sao ta yêu em, khi nào ta yêu em, giờ đây ta chỉ biết là ta ĐÃ yêu em, thế thôi! Nhưng như thế là ta đúng hay sai? Như thế là ta có tội chăng? Ta cũng là một CON NGƯỜI với một trái tim biết rung cảm kia mà! Em ơi! Có những lúc ta đã quên mất phận mình để đắm chìm trong những ngọt ngào hư ảo. Điều đau đớn là chính ta cũng biết như thế là HƯ ẢO kia đấy! Có lẽ nào sau hai mươi mấy năm qua ta vẫn chỉ là một gã thiếu niên mơ mộng, bồng bột với những tình cảm lãng mạn và phiêu bồng ngày nào, cho dù bệnh tật đã và đang dày vò ta đến cùng cực ? Hay là ta điên? Trái tim ta ơi! Lắm khi ta muốn mi cũng trở nên xơ cứng như xác thân này để không còn biết rung động trước một đôi mắt long lanh như tập trung hết ánh sáng từ bầu trời lung linh sắc nắng. Đôi mắt nai kia ơi! Sao em cứ mãi trong ngần và sâu thẳm khiến ta chẳng dám nhìn lâu. Chẳng phải là dòng sông nhưng em đã làm đắm hồn ta mất rồi. Có chiếc gàu sòng nào có thể vớt nổi mảnh hồn lang thang kia hở em? Ta biết phải làm sao đây? Ta đâu muốn là người vô cảm nhưng giá như ta là người vô cảm thì đã không khổ đau thế này!

23 tháng 4, 2009

XIN EM MỘT NỬA


Dẫu tình một thóang hư không
Dám đâu vô thủy, vô chung nửa vời
Nửa hồn chua xót đầy vơi
Thương em đứt ruột, thương tôi bẽ bàng
Nửa đường tình quá gian nan
Em ơi, đã trót đa mang phận người
Nửa thì buồn, nửa lại vui
Bên em chợt thấy cuộc đời đáng yêu
Nửa đời xế bóng cô liêu
Làm sao san sẻ những điều thiết tha?
Nửa muốn gần, nửa muốn xa
Đời chông chênh quá nên ta ngại ngùng

"Đã yêu chẳng có nửa chừng"
Lời em thấm thía tận cùng con tim
Nửa câu cũng nhớ không quên
Cúi xin thâm tạ ân tình mênh mông
Xin em nửa đóa môi hồng
Đêm về ủ giấc phiêu bồng cỏ hoa...

17 tháng 4, 2009

Bạch Lan trong giấc mơ tôi


"We are such stuff
As dreams are made on,
And our little life
Is rounded with a sleep"

(Ta cũng như giấc mộng
Cùng chất liệu dệt thành
Và đời người nhỏ bé
Gói tròn: Giấc chiêm bao )

(Shakespear-The Tempest)

Giấc mộng này đi qua, nhưng giấc mộng khác sẽ đến và hồi sinh. Chỉ có Niềm tin là đáng nuôi dưỡng khi bóng tối vây phủ trên giấc mộng loài người.

(Erich Maria Remarque - A Time to Love, A Time to Die)



Có lẽ là may mắn, nếu còn có những giờ phút lặng lẽ yên bình của riêng mình- niềm bình yên khi những thú vui phù du đã tàn. Có những lúc ta bám víu vào sự nhộn nhịp của những người xung quanh để quên sự cô đơn cùng cực. Mọi cái chỉ tạm giúp ta quên chính ta-hiện thân của nỗi cô đơn, khi ta hoà vào mọi người. Nhưng lúc không còn ai, một mình ta với cơn đau, một mình ta với nỗi buồn sâu thẳm và một mình chợt nghe nỗi niềm nào đó đầy ắp, chống chếnh trong tim. Ôi, những phút tàn tiệc của đời sao luôn mang đến giữa lòng ta một nỗi xót xa kỳ lạ. Một dự cảm mong manh mà bền chặt: Tất cả rồi đều sẽ kết thúc.

Ta vẫn biết mọi điều không thể tính bằng ngày tháng. Thế nhưng lòng vẫn thấy bàng hoàng khi ba mươi năm đi qua như chỉ trong thoáng chốc. Như một giấc mơ. Từng ấy thời gian, từng ấy tháng năm đi về đâu? Đã bao mùa dã quỳ trổ hoa vàng rực rỡ trên những con đường ngày xưa chưa một lần ta trở lại? Mà hoa ơi, dẫu có về thăm lại thì ta biết tìm đâu những đóa hoa vàng của một thời vụng dại? Vậy đấy, ta vẫn cứ khắc khoải với những “bất khả” ở cuộc đời này cho dù biết như thế là vô ích . Ta vẫn mộng và hoài mộng dù biết thế chỉ là phù phiếm ...

Đêm qua ta mơ thấy một nhành lan trắng muốt; những cánh hoa mịn màng trắng trong rung rinh trong gió, màu trắng tinh khiết ấy như khẽ chạm vào và lay động cả trái tim ta. Bất giác một sự ngưỡng mộ và trìu mến khiến ta cúi xuống định hôn vào hoa nhưng môi ta vừa đưa tới thì hoa bỗng lùi xa. Bỗng dưng hoa hóa thành một người con gái xinh đẹp. Da em trắng ngần. Em mặc một bộ quần áo màu trắng, phiêu phất mơ hồ như mây, như sương khói. Khuôn mặt trông nghiêng thanh tú, cánh mũi thẳng, đôi mắt long lanh dõi theo ta như giận, như hờn, như quan tâm, như lưu luyến. Ta chơi vơi giữa một trời huyền ảo, tình mộng ý thơ mà lòng bàng hoàng thảng thốt. Em là ai? Là người con gái của một thuở thiếu thời ta từng thêu hoa dệt mộng? Là nàng tiên của một thời diệu kỳ cổ tích mà ta từng mê say? Em ngồi đó, ngời sáng vẻ trắng trong thánh thiện đến nao lòng khiến tim ta choáng ngợp. Bỗng chốc ta quên đi thân phận vật vờ và chỉ còn thấy hình ảnh của em rực sáng đến từng góc khuất u ám của hồn mình...

Nhưng ... có tiếng thì thầm từ đâu đó nhắc nhở ta rằng giữa ta và em là một khoảng cách mênh mông vời vợi. Là khoảng cách của năm tháng, khoảng cách của một đời ấp ôm nhiều vọng tưởng mà tay trắng vẫn hoàn trắng tay? Hay đó chính là khoảng cách của vô tận thời gian, của vô tận không gian mà trời đất đã sắp bày để ta tìm thấy em trong muộn màng ngang trái? Cả một thời tuổi trẻ của ta đã trôi qua cùng với những năm tháng vật vã, đớn đau trên giường bệnh. Tuổi thanh xuân của em đang bừng nở giữa đất trời bao la. Em- đóa hoa trắng ngần lung linh sắc màu thánh thiện. Ta- chiếc lá úa vàng một ngày cuối đông còn nuối chút nắng chiều sắp tắt! Làm sao ta có thể tới gần em? Làm sao ta chạm được vào em? Làm sao ta có thể biết có mảnh bóng hình nào của mình vương vấn trong đáy mắt em chăng?

Bạch Lan hỡi! Một đời thôi đã lỡ
Tình mênh mông chợt nhói buốt trái tim

Trái tim ta ơi! Sao còn mãi khắc khoải đớn đau đến thế?! Bến nào là bến bờ Hạnh phúc dành cho ta? Vì sao đã mệt nhoài mà lòng còn chưa tìm được chút bình yên? Ta đứng đó mang linh hồn một tượng đá với nỗi đau riêng trong tâm, với mất mát trong hồn, một vết thương có lẽ chẳng bao giờ lành ...

Xưa Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm, tỉnh dậy ngẩn ngơ tự hỏi "Không biết trong mơ Chu hóa thành bướm hay trong mơ bướm biến thành Chu?" Còn ta, ta không cần biết em là hoa hóa thành người hay là người biến thành hoa. Dù là ai em vẫn là kết tinh của tất cả những gì ta khát khao và say đắm...
Giấc mơ ấy phải chăng là một thoáng tự an ủi mình khi được gặp lại những gì trong tâm mình thường luyến nhớ? Ừ, thì ta vẫn hằng nhớ về em đấy thôi, đóa Bạch Lan của ta ơi!

Đã biết chẳng thể trăm năm
Đã biết chỉ là thoáng chốc
Xin nhỏ xuống đôi hàng lệ ngọc
Và cúi xin thâm tạ ơn Đời.

Tạ ơn đời vì còn được nhìn thấy em, còn được mộng về em. Với ta như thế cũng đã là may mắn lắm rồi. Giờ đây sau những thất vọng về sự chật hẹp của lòng người, ta không mong gì hơn là tìm được chút bình yên trong tâm hồn đã mang quá nhiều chua xót. Xin em hiểu cho ta. Và...nếu có thể, xin em một nụ cười tha thứ.

(Đà Lạt – Những ngày mưa đầu mùa)

15 tháng 4, 2009

GIÁ TRỊ CỦA THỜI GIAN

Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây:
Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.
Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.
Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD

Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại.

Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ “Giết - thời - gian”. Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.

(sưu tầm)

11 tháng 4, 2009

ĐÓ MỚI LÀ YÊU

(Khi bỏ qua tất cả cảm xúc, niềm si mê, sự lãng mạn mà ta vẫn thấy còn yêu thì đó chính là tình yêu.)

Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bạn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi lồng ngực?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là THÍCH.
.
Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ THÈM MUỐN.

Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là bạn cảm thấy MAY MẮN.

Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên cạnh bạn?
Đó chưa phải là yêu… Bạn cảm thấy như thế, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN.

Phải chăng là bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn?
Đó chưa phải là tình yêu… Chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH.

Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngòai của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ SAY MÊ

Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ?
Đó không phải là yêu… Đó là TÌNH BẠN.

Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
Bạn không yêu họ rồi vì… bạn đã NÓI DỐI.

Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ?
Đó chưa phải là tình yêu… Chỉ là LÒNG THẢO.


Thế nhưng…
Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn...
Đó mới là YÊU.

Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận…
Đó mới là YÊU.

Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ…
Đó mới là YÊU.

Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa…
Đó mới là YÊU.

Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng…
Đó mới là YÊU.

Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ?
Nếu có thì đó là YÊU.

(Theo Internet)



20 tháng 3, 2009

CŨNG ĐÀNH


Biết rằng đời chẳng như mơ
Biết rằng chẳng thể mong chờ trăm năm
Cũng đành nhớ trộm thương thầm
Gối đơn lẻ chiếc, dấu nằm lẻ đôi
Phận người-phận cỏ chơi vơi
Nỗi niềm vò xé rối bời trong ta
Đò tình lỡ chuyến thiết tha
Cũng đành ôm chút lụa là dư hương
Dìu nhau qua những yêu thương
Dìu chi qua chốn đoạn trường, Người ơi!
Đau này xin giữ riêng tôi
Sướng vui cầu chúc cho Người trăm năm.

17 tháng 3, 2009

TÌNH YÊU


Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark. Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập... Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?

Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. “Em bị mù mà”- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng -”Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?” Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.

Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được. Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc. Thứ hai của năm tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: “Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!”. Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
- Tôi được bảo vệ? Anh nói thế tức là sao?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.

10 tháng 3, 2009

NGÀY XƯA



Em mười sáu tuổi, tôi mười sáu
Ta làm hàng xóm đã lâu rồi
Nhà em có trồng giàn mát mát*
Em thường hái trái ném sang tôi

Em bảo:Ăn đi! Thơm ngọt lắm!
Tôi cười ngượng nghiu ghé răng vào
Mát mát còn xanh, chua như giấm
Nhìn tôi nhăn mặt em... lêu lêu!

Mỗi lúc gặp nhau tôi gọi: "Chị"
Em bĩu môi cười bảo:"Chào em!"
Tôi dại khờ, em càng khờ dại
Mát mát còn xanh vẫn cứ thèm!

Tôi tạc hình em trên phấn viết
Hai lúm đồng tiền khoét nhỏ, to
Em lắc đầu chê: Trông xấu quá
Em véo tôi đau đến... tận giờ!

Bị tôi trêu mãi em ngúng nguẩy
Em bảo giận tôi, mai chẳng sang
Mày chau, mũi hếch, môi cong cớn
Thế nhưng con mắt thì... liếc ngang

Chỉ vu vơ cũng đủ vấn vương
Khi giận, trông em thật dễ thương
Em bảo dễ thương? Thương không dễ!
Cứ thử đi mới biết ...đoạn trường!

Đôi mắt em như cánh sao rơi
Hồn tôi đã lạc bến mê rồi
Thao thức đêm dài tôi dệt mộng
Hai đứa bên nhau đến trọn đời...

Thế mà lâu quá bặt tin nhau
Tôi như đất hạn ngóng mưa rào
Chẳng giận, chẳng hờn mà xa cách
Tôi biết tình em chẳng dat dào

Ôi! Giận mà thương, thương mà giận
Má lúm đồng tiền thuở xưa ơi !
Chẳng biết bây giờ em có nhớ
Chút tình thơ dại đã xa xôi?

Sài Gòn, Trung Tâm CTCH THĐ

(*mát mát:tên gọi khác của chanh dây)

9 tháng 3, 2009

Một ngày bỗng ước mình là cỏ


Em lên thăm anh, niềm vui chưa kịp thỏa thì chuyện buồn đã ập tới. Ta đưa nhau lên đồi, đưa nhau vào ngôi nhà thờ nhỏ tìm nơi nghỉ chân mà ngỡ như hai kẻ trốn chạy đang tìm chốn nương thân. Ngồi bên nhau trong góc giáo đường em dựa vai anh ngủ ngoan như một cô mèo nhỏ sau một chuyến đi dài mệt nhọc. Anh cố nén tiếng thở dài, nhìn lên thánh giá thầm nguyện: "Chúa ơi, chúng con chỉ là hai kẻ ngoại đạo lạc bước đến đây mong tìm chút bình yên trước những bão giông của cuộc đời. Xin Chúa lòng lành hãy ban cho con niềm tin và sức mạnh để vượt qua thử thách này". Rồi lặng yên lắng nghe hơi thở của em, cảm nhận được sự tin cậy vô điều kiện em dành cho anh, cả linh hồn anh trào dâng một nỗi đau vô bờ bến, một nỗi đau không thốt được nên lời.
Em ơi, hãy ngủ ngoan đi nhé! Ngủ cho quên những ngang trái của cuộc đời, ngủ cho nguôi nỗi ngậm ngùi bởi lòng người hoang lạnh, ngủ cho khuây đi nỗi đau này. Ngủ đi em, trong giấc mộng của em sẽ không có những lời cay đắng làm em buồn tủi, ở đó em sẽ cười rạng rỡ và đôi mắt sẽ ngời lên vì hạnh phúc như khi em đón nhận những đóa hồng anh trao. Ngủ ngoan nhé! Cô bé tội nghiệp của anh ...
Em biết không, anh cảm thấy thật sự mệt mỏi sau những gì đã xảy ra. Ngoài kia cỏ trải mượt trên triền đồi nghiêng nghiêng mình đón nắng. Anh chợt muốn nằm lăn ra trên cỏ. Ước gì bây giờ anh cũng là một trong những ngọn cỏ mềm bé nhỏ khép đôi cánh lá nằm kia, ngủ một giấc thật dài, không oán trách, không giận hờn, không buồn tủi. Ai bảo rằng cỏ dại? Cỏ ơi! Chắc chỉ mình cỏ hiểu rằng vì sao có một ngày ta bỗng ước mình là cỏ?...
CỎ HỒNG-Phạm Duy.
Rước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối
Rước em lên đồi, hẹn với bình minh
Ðôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép, bước đi ôm cỏ mềm
Ðồi êm êm, cỏ im im, ngủ yên yên, mộng rất hiền
Giọt sương đêm còn trinh nguyên
Nằm mê man chờ nắng sớm lên, rước em lên đồi tiên
Đồi nghiêng nghiêng, cỏ lóng lánh,
Rồi rung rinh, bừng thoát giấc lành
Trời mông mênh, đồi thênh thênh
Cỏ chênh vênh chờ đôi nhân tình
Rước em lên đồi xanh ! Rước em lên đồi trinh.
Mời em lên núi cao thanh bình
Cỏ non phơn phớt ôm chân mình
Mời em rũ áo nơi đô thành
Cùng ta lên núi cao thanh thanh
Em ơi ! Ðây con đồi dài, như bao nhiêu mộng đời
Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương.

Níu em trên đồi, cỏ thơm mùi sữa
Níu em yêu ngồi trên bãi cỏ non
Giương đôi tay ôm thân tròn ơn mưa móc
Hãy xoã mái tóc, rũ trên vai anh mòn
Ðồi quen quen, cỏ ngoan ngoan, tưởng mơn man làn tóc rối mềm
Rồi nghe thêm lời van xin
Từ trong tim hoặc dưới suối tiên, ngã êm trên cỏ hoang
Trời trong em, đồi choáng váng, rồi run lên cùng gió bốn miền.
Cỏ không tên nằm thênh thang, rồi vươn lên vì ta yêu nàng
Hỡi ôi con đồi ngoan! Hỡi ôi cỏ hồng hoang!
Cỏ xanh đổi sắc theo nhân tình
Mặt trời cũng đang soi tia lành
Cỏ hoang xao xuyến trên ngọn ngành
Ðỏ như trong giấc mơ lung linh
Em ngoan như tình nồng, em bao la mịt mùng
Em thơm như cỏ hồng em ơi!

ĐÀ LẠT - Đêm không ngủ
Ca khúc "Cỏ hồng" của nhạc sĩ Phạm Duy

3 tháng 3, 2009

Gửi người trăm năm sau

 Gửi người trăm năm sau

Chỉ có em mới biết
Vì sao anh xót xa
Chỉ có em mới hiểu
Tâm hồn anh thiết tha

Vì sao e không nói
Chỉ một lời yêu thương?
Để hồn anh giông bão
Lay lắt những đêm trường…

Em còn mãi xa xôi
Anh còn mãi ngậm ngùi
Tình yêu như lá mỏng
Bay đi không một lời

Anh về qua phố núi
Mắt buồn trong mưa thưa
Sầu lên từ vạn nẻo
Đẫm hồn anh như mưa…

Tiếng chuông chiều chợt vọng
Bên dốc cao nhà thờ
Anh như rồi giấc mộng
Lạc đường đứng ngẩn ngơ…

Từ ly thành kẻ lạ
Hoa trái cũng phù vân
Lòng chợt nghe thiền động
Trên từng nhịp bước chân…

Chỉ có e mới biết
Vì sao ta xa nhau
Mùa xuân này hiu hắt
Xác thân này hư hao

Ôi, tình như nắng ấm
Giữa đời ta hoang vu
Nhưng tình đi không hết
Để lòng ta âm u…

Em về nơi xa ấy
Dẫu còn nhớ hay quên
Ru giùm ta đi nhé
Một nỗi buồn không tên

Biết bao nhiêu hoài vọng
Chôn vùi giữa tình đau
Đong đầy chưa nỗi nhớ
Gửi người trăm năm sau.

(Xuân Đinh Hợi 2007)









28 tháng 2, 2009

Truyện ngắn hay: CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG -O'Henry



Trong một quận nhỏ phia đông Washington, các con đường chạy ngoằn nghoèo một cách điên dại, cắt quãng thành những dải nhỏ gọi là “vùng”.

Những “vùng” này lọt thỏm trong những góc và đường cong lạ kì. Một con đương cắt ngang với chính nó một, hai lần. Một hoạ sĩ đã có lần khám phá là con đường có thể có giá. Ví dụ như khi một nhân viên thu ngân cầm hoá đơn của mầu vẽ, giấy và vải, sau khi đi dọc theo đường này bỗng thấy mình đã đi vòng lại chỗ cũ mà không hề thu được một xu nào cả!.

Thế nên đám hoạ sĩ chẳng bao lâu đã kéo đến phường Greenwich, săn lùng phòng cho thuê có cửa sổ thông ra hướng bắc, góc mái kiểu thế kỷ 18, gác lửng kiểu Hà Lan, và giá thuê lại rẻ. Sau đấy họ mang vào vài lọ hợp kim thiếc, một hai cái chảo nấu ăn dã chTrong một quận nhỏ phia đông Washington, các con đường chạy ngoằn nghoèo một cách điên dại, cắt quãng thành những dải nhỏ gọi là “vùng”.

Những “vùng” này lọt thỏm trong những góc và đường cong lạ kì. Một con đương cắt ngang với chính nó một, hai lần. Một hoạ sĩ đã có lần khám phá là con đường có thể có giá. Ví dụ như khi một nhân viên thu ngân cầm hoá đơn của mầu vẽ, giấy và vải, sau khi đi dọc theo đường này bỗng thấy mình đã đi vòng lại chỗ cũ mà không hề thu được một xu nào cả!iến, và thế là một “quần cư” thành hình.

Hai cô Sue và Johnsy cùng thuê chung một căn phòng đơn giản ở tầng trên cùng của một toà nhà ba tầng lụp xụp. “Johnsy” thực ra là tên thân mật của California. Họ đã gặp nhau tại một hiệu ăn trên đường Số Tám, và khám phá ra là họ có những sở thích tương đồng về nghệ thuật, rau diếp xoắn trộn dấm, và thời trang với tay áo giám mục. Thế là họ cùng thuê chung một căn phòng.Đấy là vào Tháng 5 . Vào tháng 11, có một kẻ ngoại nhập mang theo giá lạnh nhưng vô hình, mà các bác sĩ gọi là Viêm Phổi, rình rập trong “quần cư”, móng vuốt giá băng quệt vào đây đó. Tên giặc đã ngang nhiên hoành hành khu phía đông, hạ gục nhiều nạn nhân, nhưng hắn chỉ mới đặt chân chầm chậm qua các lối ngõ như bàn cờ của mấy “vùng” nhỏ hẹp phủ đầy rêu.

Bạn sẽ không xem Thần Viêm Phổi như một quân tử già đầy hào hiệp. Người con gái nhỏ vốn đã mất máu vì những trận gió ở Califỏnia thì lẽ ra không đáng cho một kẻ bất tài già nua bận tâm đến. Nhưng hắn đã tấn công Johnsy. Thế là cô nằm bẹp, không mấy cử động, trên chiếc giường sắt, xuyên qua khung cửa sổ kiểu Hà Lan nhìn ra bức tường trơ trụi của căn nhà gạch kế bên.

Một buổi sáng, vị bác sĩ đầy bận rộn mời Sue ra hành lang. Ông đang vẩy cái nhiệt kế thăm bệnh để mực thuỷ ngân trong đó hạ xuống.
- Cơ may khởi bệnh của cô ấy áng chừng chỉ một phần mười. Và cơ may này là tuỳ vào việc cô ấy có ý chí muốn sống hay không. Với cách con bệnh chỉ ngóng chờ công ty mai táng đến thì sách thuốc nào cũng vô dụng. Cô bạn nhỏ của cô đã bị ám ảnh là cô ấy sẽ không qua khỏi. Cô ấy có ý định gì không?

- Chị ấy... chị ấy muốn có ngày nào đó vẽ tranh phong cảnh vịnh Naples.
- Vẽ tranh à? Thật là điên rồ! Cô ấy có bận tâm nặng nề về việc gì không, chẳng hạn về một người đàn ông nào đó?

Cô Sue khịt mũi:
- Một người đàn ông à? Một người đàn ông thì có thể... mà không, bác sĩ ạ, không có chuyện như thế.

Vị bác sĩ nói:
- Thế thì là do cô ấy quá yếu rồi. Tôi sẽ cố làm mọi cách mà khoa học cho phép. Nhưng mỗi khi con bệnh của tôi bắt đầu nhẩm tính số lượng xe trong chuyến đưa đám của họ thì xem như hiệu lực của thuốc men chỉ còn một nửa. Nếu cô có cách khiến cho cô ấy hỏi han cô về thời trang mua đông thì tôi có thể đoán chắc cơ may là một phần năm, thay vì là một phần mười.
Sau khi vị bác sĩ đi khỏi, Sue đi vào phòng vẽ và khóc cho đến khi cái khăn giấy Nhật tơi tả thành bột giấy. Rồi cô đường bệ đi vào phòng của Johnsy với cái giá vẽ, miệng huýt sáo một điệu dân ca Mỹ rộn ràng.

Johnsy vẫn nằm bẹp, xem chừng không động đậy chút nào dưới tấm vải giường, mặt hướng về cái cửa sổ. Sue ngưng huýt sáo, nghĩ là bạn mình đang ngủ. Cô sắp xếp giá vẽ và bắt đầu dùng viết và mực để vẽ hình minh hoạ cho một truyện để đăng trong một tạp chí. Trong khi các hoạ sĩ trẻ tuổi phải dọn đường cho Hội Hoạ bằng cách vẽ tranh cho truyện ấy để dọn đường cho Văn Chương. Khi Sue đang phác hoạ cái quần bảnh bao và gọng kinh một tròng của một anh hùng (một tay cao bồi bang Idaho), cô nghe một tiếng nho nhỏ, lặp lại vài lần.

Cô đi vội đến bên mép giường. Johnsy đang mở mắt, nhìn ra cửa sổ, và đang đếm, đếm ngược: “mười hai”, và ít lâu sau: “mười một”, và sau đấy “mười”, rồi “chín”, rồi “tám” và “bảy” gần như liền nhau.

Sue nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ. Có gì ở ngoài đấy đâu mà đếm? Chỉ có một khoảng sân trống buồn nản, và bức tường trơ trụi của một căn nhà gạch xa hơn chừng mười thước. Một dây thường xuân thật già cỗi, gốc vặn vẹo mục nát, leo đến giữa bức tường gạch. Ngọn gió thu lạnh đã làm rơi rụng đám lá, phơi bầy các nhánh gần như trơ trụi bám vào mấy mảng gạch vụn vỡ. Sue hỏi?
- Cái gì vậy hở bồ?

Johnsy nói, gần như thì thầm:
- Sáu. Bây giờ rơi nhanh quá. Ba ngày trước còn gần cả trăm, đếm muốn nhức đầu. Nhưng giờ thì dễ rồi. Thêm chiếc nữa. Giờ chỉ còn lại năm.
- Năm cái gì, noi cho Sue của bồ nghe nào!
- Năm chiếc lá. Trên cây thường Xuân. Khi chiếc lá cuối cùng rụng thì mình cũng sẽ ra đi. Minh đã biết như thế ba ngày nay rồi. Bác sĩ không nói cho bạn biết à. Sue càu nhàu, với giọng khinh miệt cao quý.

- Ô hay! Minh chưa bao giờ nghe có chuyện điên khùng như vậy. Mấy cái lá thường Xuân thì có liên hệ gì đến việc bồ khỏi bệnh đâu nào? Và bồ vẫn thích cái cây này, cô nàng hư đốn ơi! Đừng có ngốc nghếch. Sáng nay ông bác sĩ nới với mình là cơ may của bồ khỏi bệnh hẳn... xem ông ấy nói gì nào... ông ấy nói cơ may chính xác là mười trong một! Đấy cũng bằng với cơ may chúng mình có ơ New York để đáp tầu điện hay đi qua một toà nhà mới. Bây giờ ăn một tí cháo, rồi mua ít tượu vang poóc-tô cho cô bé đang bệnh, và thịt lợn cho chính tác giả ăn.

Johnsy vẫn dán mắt ra ngoài cửa sổ:
- Không cần phải mua rượu vang. Thêm một chiếc nữa. Không, mình không muốn ăn cháo. Thế là còn có bốn. Mình muốn xem chiếc lá cuối cùng trước khi trời tối. Khi ấy mình cũng sẽ ra đi. Sue nghiêng mình trên cô:
- Johnsy ơi, bồ có thể hứa nhắm mắt lại và không nhìn ra ngoài cửa sổ khi mình làm việc được không?

Ngày mai mình phải đi giao mấy bức vẽ. Minh cần ánh sáng, nếu không mình phải kéo rèm xuống.
Johnsy hỏi, giọng lạnh tanh:
- Bạn có thể vẽ trong phòng kia được không?
- Mình muốn ở kề bên bồ. Hơn nữa, mình không muốn bồ cứ nhìn mãi mấy chiếc lá thường Xuân vô duyên đó.
- Cho mình biết khi nào bạn làm xong, vì mình muốn xem chiếc lá cuối cùng rụng xuống. Mình chán chờ đợi rồi. Mình chán suy nghĩ. Mình muốn buông xuôi tất cả, và thả người trôi xuống, xuống nữa, như là một trong mấy chiếc lá mệt mỏi kia. Johnsy nhắm mắt lại, mặt tái nhợt, năm yên như la một cái tượng bị sập đổ.

- Ráng ngủ đi. Mình muốn kêu ông Behrman lên để ngồi mẫu cho mình vẽ một ông thợ mỏ già cô độc. Mình chỉ đi một phút. Đừng cựa quậy cho đến khi mình trở lại.

Ông già Behrman là một hoạ sĩ sống ở tầng trệt bên dưới phòng của họ. Ông đã quá sáu mươi, và có một chòm râu rậm như ông Moses hiện thân trên bức điêu khắc của Michael Angelo. Behrman là cả một sự thất bại trong nghệ thuật. Trong bốn mươi năm ông vung vẩy chiếc cọ mà không hề chạm gần đến vạt áo của Người Tình. Ông luôn luôn muốn vẽ nên một kiệt tác, nhưng chưa bao giờ bắt đầu. Trong vài năm nay ông không vẽ được gì ngoại trừ thỉnh thoảng ít nét quấy quá cho giới thương mại và quảng cáo. Ông kiếm tiền chút đỉnh bằng việc ngồi làm mẫu cho các hoạ sĩ trẻ trong quần cư khi họ không muốn trả theo giá của người mẫu chuyên nghiệp. Ông uống rượu gin lu bù, và vẫn nói đến kiệt tác sắp đến của ông. Còn lại thì Behrnam là một ông già nhỏ thó nhưng dữ tợn, hay chửi như té tát người nào tỏ ra yếu đuối, và xem mình như là con chó giữ nhà để bảo vệ cho hai hoạ sĩ trẻ sống ở tấng trên.
Sue tìm gặp behrman khi ông nồng nặc mùi rượu dâu trong căn phòng nhỏ tối tù mù. Trong một góc là cái giá vẽ với khung vải trống trơn, suốt hai mươi lăm năm vẫn chờ đợi đường nét đầu tiên của một kiệt tác. Cô nói cho ông nghe về chuyện hão huyền của Johnsy, về việc cô nàng - quả thật nhẹ tênh và mỏng manh như một chiếc lá - sẽ trôi đi khi sự bám víu của cô vào trần thế vốn đã yếu sẽ yếu thêm.

Ông già Behrman, với cặp mắt đỏ sòng sọc, lớn tiếng kinh thường và chế diễu cho những điều tưởng tượng ngốc nghếch:
- Khốn khổ! ở đời sao lại có người ngu xuẩn muốn chết vì mấy cái lá rụng từ một dây leo vô duyên như vậy? Tao chưa bao giờ nghe có chuyện này. Không tao sẽ không ngòi làm mẫu cho một đứa ẩn cưa ngu ngốc như mày. Tại sao mày lại để ý tưởng khùng điên đấy đi vào đầu của nó? Ôi dào, cái con nhỏ Johnsy khốn khổ!

- Chị ấy đang yếu lắm, và cơn sốt làm cho đầu óc chị ấy trở nên bệnh hoạn đầy những mơ tưởng kỳ quái. Được rồi, nếu ông không muốn ngồi làm mẫu cho tôi cũng được. Nhưng tôi nghĩ ông là một ông già xấu tính - già vô tích sự. Ông Behrman tru tréo lên:
- Mày đúng là đàn bà! Ai bảo tao không muốn ngồi làm mẫu? Đi lên đi. Tao sẽ đến. Cả nửa giờ đồng hồ rồi tao đã nói là tao sẵn sàng ngồi. Trời ơi! Đây không phải là chỗ cô Johnsy có thể năm bẹp dưỡng bệnh được. Một ngày nào đấy tao sẽ vẽ nên một kiệt tác, và bọn mình sẽ rời đi nơi khác. Trời ơi! Đúng là phải như thế.

Johnst đang ngủ khi họ lên. Sue buông cái rèm cửa xuống, ra dấu bảo Behrman đi vào phòng kia. Trong đấy, xuyên qua khung cửa sổ họ nhìn dây thường Xuân với nỗi lo sợ. Rồi họ nhìn nhau một lúc, không nói lời nào. Một cơn mưa giá lạnh đang ập xuống dai dẳng, pha cùng với tuyết. Trong chiếc áo xanh cũ kỹ, Behrman ngồi làm mẫu, giả làm một thợ mỏ ẩn cư, ngồi trên một cái ấm lật ngược giả làm một tảng đá.

Khi Sue thức giấc vào buổi sáng sau giấc ngủ kéo dài một giờ, cô thấy Johnsy đang vô hòn nhìn cái rèm màu sậm đã buông xuống. Johnsy thì thào:
- Kéo rèm lên. Mình muốn nhìn.Sue mệt mỏi làm theo bạn.
- Nhưng xem kìa! Sau trận mưa vùi dập và những cơn gió xoáy dữ tợn suốt một đêm dài, vẫn còn một chiếc lá thường Xuân dựa trên bức tường gạch. Đấy là chiếc lá cuối cùng. Vẫn còn có mầu xanh thẫm gần cuống, nhưng với phần rìa te tua pha mầu vàng của sự tàn tạ, chiếc lá vẫn dũng cảm bám vào cái cành cao dăm bảy mét cách mặt đất.

Johnsy nói:
- Đấy là chiếc lá cuối cùng. Mình nghĩ chắc chắn nó đã rụng đêm qua. Mình nghe tiếng gió. Nó sẽ rụng hôm nay, và mình sẽ chết cùng lúc với nó.Sue nghiêng khuôn mặt tóp của cô kề cận cái gối:
- Cưng ơi là cưng! Nếu cưng không nghĩ đến chính bản thân cưng thì nên nghĩ đến mình đây. Mình sẽ làm được gì chứ?

Nhưng Johnsy không trả lời. Nỗi cô đơn cùng cực nhất trên thế gian là một linh hồn chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình bí ẩn, xa thẳm. Điều mộng tưởng dường như đã ảm ảnh cô mạnh mẽ hơn khi những dây nối buộc cô với tình bạn và với trần thế đã bị lơi lỏng. Ngày dần trôi, và dù qua khoảng không xám xịt, họ vẫn thấy chiếc lá đơn độc bảm vào cuống của nó, dựa vào bức tường. Và rồi, khi màn đêm buông xuống, gió bắc lại thổi, trong khi mưa vẫn đập vào các cửa sổ, chảy ồng ộc xuống theo rìa mái nhà kiểu Hà Lan.Khi đã có đủ ánh sáng buổi tinh sương, Johnsy, con người vô cảm, lại ra lệnh kéo cái rèm xuống.

Chiếc lá thường Xuân vẫn còn đấy. Johnsy nằm một hồi lâu nhìn nó. Và rồi cô gọi Sue, đang quậy nồi cháo ga trên cái bếp ga. Cô nói:
- Minh là đứa hư, Sue à. Có cái gì đó đã khiến chiếc lá vẫn ở đấy để cho thấy mình quả là độc ác. Muốn chết là một cái tội. Bây giờ bồ có thể mang cho mình chút cháo, và ít sữa pha chút rượu vang póc-tô, và... không, mang trước cho mình cái gương soi cầm tay, rồi chèn ít cái gối quanh mình, rồi mình sẽ ngồi lên để xem bồ nấu nướng. Một giờ sau, cô nói:
- Sue à, một ngày nào đấy mình sẽ vẽ cảnh vịnh Naples.

Ông bác sĩ đến vào buổi xế chiều, và khi ông trở ra Sue có cớ để đi ra ngoài hành lanh. Ông nắm lấy bàn tay gầy, run rẩy của Sue đặt trong tay ông.
- Cơ may ngang bằng. Với công chăm sóc tận tuỵ của cô, cô sẽ thắng. Và giờ tôi phải đến thăm một ca khác ở tầng dưới. Người bệnh là Behrman - tôi nghĩ chừng đâu là một hoạ sĩ. Cũng viêm phổi. Ông ta già cả, yếu đuối, cơn bệnh lại là cấp tính. Không có hi vọng gì, nhưng tôi sẽ đưa ông đến bệnh viện để được thoải mái hơn.

Ngày kế, ông bác sĩ bảo Sue:
- Cô ấy qua khỏi cơn nguy rồi. Cô đã thắng. Bây giờ chỉ cần dinh dưỡng và chăm sóc - chỉ có thế thôi.

Buổi chiều ấy, khi Johsy đang đan một cái khăn quàng len mầu lam thật đậm và xem vẻ rất vô dụng, Sue đến bên giường cô, đặt cánh tay quanh cô và cũng quanh mấy cái gối.
- Mình có chuyện này nói cho bồ biết, cái con chuột trắng ơi. Ông Behrman qua đời hôm nay ở bệnh viện vì chứng viêm phổi. Ông ấy nhuốm bệnh chỉ trong có hai ngày. Người gác đã tìm thấy ông sáng ngày đầu tiên trong căn phòng tầng dưới, bất tỉnh với cái chân đau đớn. Đôi giầy và quần áo ông ấy bị ướt cả, lạnh như nước đá. Họ không thể hiểu nổi ông đã đi đâu trong một đêm kinh hoàng như thế. Và rồi họ tìm thấy cái đèn bão, vẫn cháy, và một cái thang đã bị rời khỏi nơi cất giữ, vài cây cọ tơi tả, và nghiên mầu mới ít mầu xanh và vàng, bồ nhìn ra ngoài cửa sổ xem, nhìn chiếc lá thường Xuân cuối cùng trên bức tường đấy. Bồ có đặt nghi vấn tại sao nó không bao giờ bay lất phất khi có gió thổi không? Cưng ơi, đó là kiệt tác của ông Behrman đấy - ông đã vẽ nó đúng vào đêm chiếc lá cuối cùng rơi rụng.