Ai đã từng ở Đà Lạt lâu năm không thể nào quên cái lạnh xưa
kia của thành phố sương mù. Cái lạnh của một thời, khi mà sáng sớm sương giăng
trắng đục, là đà phủ trên vai người như những tấm khăn voan huyền ảo, đến nỗi
người đi sau chừng vài mét chỉ thấy thấp thoáng ẩn hiện bóng người đi trước, tưởng chừng như ta - người đang trôi trong mây, tưởng chừng chỉ cần giơ tay ra là có thể vốc được từng nắm,
từng nắm cái không còn biết nên gọi cho chính xác là sương hay là mây ấy nữa (*)
Ngày nay, vì nhiều nguyên nhân. đáng tiếc là khí hậu Đà Lạt
đã nóng hơn trước. Nhưng điều đó cũng đã xảy ra với nhiều nơi khác. Thế nên, để
tránh cái nóng bức phương Nam, hay cái nắng cháy da miền Trung, du khách vẫn đến
Đà Lạt để tìm kiếm và "thưởng thức" cái lạnh của thành phố cao nguyên.
Tôi ngồi ở một góc quán Mei đã gần tiếng đồng hồ. Có
lẽ phải ngồi ở một nơi “cửa ngỏ” như thế này mới tận mắt thấy lượng
khách đến Đà Lạt đông đảo như thế nào. Quán Mei là cách gọi ngắn gọn nhưng gần
gũi mà tôi thấy thích hơn cái tên Mei Xuân Hương trang trọng. Vừa hớp
từng ngụm actisô nóng hổi tôi vừa quan sát khách lại qua. Cứ vài
phút lại có khách bước vào quán, và thỉnh thoảng lại có từng đợt
hàng chục khách ùa vào làm không
khí quán thêm tấp nập, có lẽ họ đi du lịch theo đoàn. Chắc hẳn vì vị trí đắc địa của Mei Xuân
Hương - nằm ngay giữa trung tâm thành phố lại ở ngay cạnh hồ Xuân Hương long lanh mây trời nên khách không thể không ghé vào. Chỉ cần rời đường
phố ngập nắng vài bước chân để bước vào quán Mei là khách đã cảm thấy như lạc
vào một vùng khí hậu nào khác. Những gốc tùng, cành thông xanh um vươn cao, những
nhánh liễu đỏ dịu dàng rủ thấp, che rợp cả một góc trời thanh khiết, lành lạnh
riêng biệt. Đó đây, những cặp tình nhân ngồi sát bên nhau như để truyền hơi ấm
cho nhau. Các cô gái mặc áo khoác dầy, không ít người choàng những tấm khăn thướt
tha như những cánh bướm xinh đẹp, thỉnh thoảng lại nũng nịu tựa đầu vào vai người
yêu, tiếng cười con gái trong vắt lan xa làm dịu lại một khoảng không gian buốt
giá.
Như cây cỏ, hoa lá quanh đây, mặc cho tiết trời lạnh giá, vẫn
mơn mởn xanh tươi khoe hương, khoe sắc, con người nơi đây cũng vậy. Vào những ngày lạnh
nhất trong năm này, không những khách có dịp làm điệu mà cả nhân viên của Mei
cũng diện áo khoác, áo len, khăn len, thậm chí cả những cái mũ bịt tai ngộ
nghĩnh. Nhiều người co ro vì lạnh, cổ choàng khăn phu-la một cách điệu đà nhưng
tay lại cầm ly ca phê đá hay ly kem lạnh buốt! Dường như người ta muốn cảm nhận
và "thấu hiểu" đến tận cùng cái "vị lạnh" ở nơi này. Bên
kia đường, hồ Xuân Hương chỉ cách nơi khách ngồi chừng 10 mét, mặt hồ vẫn vô tư
gợn sóng; gió từng cơn lướt qua đem thêm giá buốt khiến nhiều người rùng mình.
Đêm xuống, ánh đèn thành phố làm cho mặt hồ càng thêm lung linh huyền ảo và trời
càng thêm lạnh. Thế mà, khách vẫn không về. Thỉnh thoảng, lại một cặp nam nữ
tình tứ khoác tay nhau bước vào, quần áo khá mỏng manh không đủ ấm, có lẽ do bắt
đầu cuộc du ngoạn khi trời còn ấm. Miệng xuýt xoa kêu lạnh, vừa hớp xong vài ngụm
trà nóng, cơ thể vừa tìm được chút hơi ấm, có người bảo phục vụ mang đến một ly
cà phê nóng bốc khói thơm ngát nhưng cũng có người lại gọi ngay ly cà phê đá với
thật nhiều những viên đá nhỏ! Phải chăng khách muốn thử thách khả năng chịu đựng
của mình hay muốn lưu lại một kỷ niệm đáng nhớ vì người xứ nóng mấy
khi được nếm "hương vị" đặc biệt này:
Trời đất tan ra thành thuỷ tinh
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
(Đà Lạt đêm sương-Quách Tấn)
Trời về khuya. Sương càng xuống nhiều. Lúc này thì không chỉ
là "hơi mát đê mê" mà cái lạnh đã ngấm vào từng lỗ chân lông, không
chỉ có "tơ liễu run trong gió" mà nhiều người đã bắt đầu run vì lạnh,
run nhưng miệng mỉm cười, run nhưng lòng lại ấm…
***
Trong tĩnh lặng và cái lạnh mơn man trên da thịt, người
ta thấy lòng lắng xuống và những cung bậc
tình cảm như những sợi tơ tinh diệu khẽ rung lên, ngân nga mãi trong tiềm thức.
Những cảm nhận tinh tế đôi khi bị vùi lấp đi giữa ồn ào bụi đường phố xá hay nỗi
lo toan cơm áo gạo tiền, giờ đây bất chợt dậy lên da diết cùng sự cồn cào của
cái lạnh. Lạnh để thèm khát một vòng tay yêu thương. Lạnh để một bàn tay tìm kiếm
một bàn tay. Lạnh để mỗi nụ cười như một mặt trời tí hon trên môi người ấm áp.
Dường như từ đâu đó, có tiếng thầm thì của trái tim nhắc nhớ
về niềm vui và nỗi buồn, sự cô đơn và lòng khao khát được sẻ chia, nhắc người với
người cần trao nhau nhiều hơn nữa những chân thành yêu thương.
.