7 tháng 1, 2013

BÁNH ƯỚT ƠI!


(Thương tặng người vợ tảo tần của tôi)


Mẹ giận bảo mày tật nguyền như thế
Còn vợ con chi, thêm nặng nợ, ê chề
Hai đứa chờ hơn năm năm lẻ
Chị đứng ra đi cưới em về…

Hai đứa nghèo tay trắng như nhau
Em bỏ công nhân về xứ lạ làm dâu
Có những bữa cơm chan đầy nước mắt
Hai đứa nằm chèo queo ôm nhau.

Thế rồi nào bếp,  nào xoong, nào chảo
Hai cái bàn, vài cái ghế con thôi
Góc vỉa hè bày ra tội nghiệp
Thế là em cho bánh ướt ra đời…

Bốn giờ sáng, em dậy đi chợ sớm
Để kịp giờ bán bánh ướt cho ai
Mùi thịt nướng thơm lừng nơi hẻm nhỏ
Bánh ướt bình dân, khách cũng ghé lai rai…


Con dốc hẹp em xuống lên mỗi sáng
Anh cũng lần dò chống gậy đi theo
Ba mươi sáu bậc, bậc nào cũng mỏi
Mệt ngất ngư...nhưng chan chứa tình nghèo

Có những hôm trời nổi cơn mưa gió
Cả em, anh ướt lạnh run người
Vách nhà người, người không cho che bạt
Bánh ướt ướt đầm rồi, bánh ướt ơi!

Có những hôm bị công an đuổi bắt
Em hoảng hồn bưng xửng bánh chạy về
Anh bất lực nhìn những người lực lưỡng
Giật ghế bàn lỏng chỏng vứt lên xe…

Trong vất vả, ta càng thêm rắn rỏi
Trong khó khăn, ta thêm trải tình đời 
Có những lúc nhìn nhau xa xót
Ta mỉm cười ngăn dòng lệ không rơi…

Từ có em, anh thôi thui thủi
Lúi húi phụ em, tất bật vội vàng
Có những lúc ngồi loay hoay gõ phím
Bất chợt ngủ quên bên trang dịch dở dang!

Từ có em anh bỗng hết đơn côi
Căn phòng nhỏ hai mái đầu nương tựa
Tiếng cười đùa xua tan đi mưa gió
Anh thấy đời mình bừng sáng chút niềm vui.

Có những đêm em oằn mình trong giấc ngủ
Lặng nghe hơi thở em vất vả nhọc nhằn
Anh xót xa ngàn lần tự hỏi
Là anh nặng nợ hay lại chính là em?