21 tháng 10, 2008

I DON'T WANNA MISS A THING(ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ LỠ)






I could stay awake just to hear you breathing
Watch you smile while you are sleeping
While you're far away and dreaming
I could spend my life in this sweet surrender
I could stay lost in this moment forever
Every moment spent with you
Is a moment I treasure

I don't wanna close my eyes
I don't wanna fall asleep
'Cause I'd miss you, baby
And I don't wanna miss a thing
'Cause even when I dream of you
The sweetest dream would never do
I'd still miss you, baby
And I don't wanna miss a thing

Lying close to you
Feeling your heart beating
And I'm wondering what you're dreaming
Wondering if it's me you're seeing
Then I kiss your eyes and thank God we're together
I just wanna stay with you
In this moment forever, forever and ever
(Chorus)
I don't wanna close my eyes
I don't wanna fall asleep
'Cause I'd miss you, baby
And I don't wanna miss a thing
'Cause even when I dream of you
The sweetest dream would never do
I'd still miss you, baby
And I don't wanna miss a thing

I don't wanna miss one smile
I don't wanna miss one kiss
I just wanna be with you
Right here with you, just like this
I just wanna hold you close
Feel your heart so close to mine
And just stay here in this moment
For all the rest of time
(Chorus)
I don't wanna close my eyes
I don't wanna fall asleep
'Cause I'd miss you, baby
And I don't wanna miss a thing
'Cause even when I dream of you
The sweetest dream would never do
'Cause I'd still miss you, baby
And I don't wanna miss a thing

I don't wanna close my eyes
I don't wanna fall asleep
'Cause I'd miss you, baby
And I don't wanna miss a thing
'Cause even when I dream of you
The sweetest dream would never do
I'd still miss you, baby
And I don't wanna miss a thing

I don't wanna close my eyes
I don't wanna fall asleep, yeah
I don't wanna miss a thing




Tạm dịch:
Anh có thể thức suốt đêm thâu
Chỉ để lắng nghe tiếng em đang
nhè nhẹ thở
Và để ngắm em cười trong giấc ngủ
bình yên
Khi em đang thả hồn tới nơi xa xôi
trong cõi mộng
Anh có thể suốt đời đắm chìm trong
cảm giác ngọt ngào này
Anh cứ muốn lạc bước trong
khoảnh khắc êm đềm này mãi mãi
Bởi mỗi khoảnh khắc anh được ở
bên em
Là mỗi phút giây anh vẫn hằng
trân trọng

Điệp khúc :
Anh chẳng muốn khép mắt lại
Anh chẳng muốn mình rơi vào
giấc ngủ bình yên
Bởi rồi đây anh sẽ rất nhớ em,
cưng ạ
Nên anh chẳng muốn để lỡ dù chỉ
một giây được ở bên em
Bởi dù cho trong giấc ngủ anh có
mơ thấy em
Thì giấc mơ ngọt ngào nhất cũng
chẳng thể làm vơi được nỗi nhớ em
Nên anh chẳng muốn bỏ lỡ dù chỉ
một khoảnh khắc được ở bên em
Được nằm sát bên em
Để cảm nhận nhịp đập trái tim em
Và tự hỏi em đang mơ về những gì
Phải chăng là hình bóng của anh
trong giấc mơ em đó
Rồi... nhè nhẹ hôn lên đôi mắt em
Anh thầm cám ơn Chúa đã mang
đôi ta đến bên nhau,
Anh chỉ muốn được ở bên em
Trong khoảnh khắc này,
khoảnh khắc sẽ là muôn đời .
Mãi mãi ...

(Điệp khúc )

Anh chẳng muốn để lỡ dù chỉ một
nụ cười
Dù chỉ một nụ hôn,
Anh chỉ muốn được ở bên em
Ở nơi đây cùng em như thế này

Anh chỉ muốn được ôm ghì em vào
lòng
Và cảm nhận đôi tim ta đang kề sát
bên nhau, hòa chung một nhịp
Và cứ thế, kể từ phút giây này
Đến mãi mãi về sau .

20 tháng 10, 2008

TÌNH YÊU VÀ SỰ ĐAM MÊ

”Yêu là không bao giờ phải nói lời hối tiếc “(Love Story-FRANCOIS SAGAN)

Tình yêu thường bắt nguồn từ tình bạn, dần trở nên sâu đậm và bén rễ.
• Sự đam mê được đánh dấu bởi cảm giác không an tâm. Bạn hào hứng và mong mỏi nhưng không thực sự hạnh phúc. Bạn luôn có những nghi ngờ lẩn quẩn trong tâm trí, những câu hỏi không lời đáp… Và điều đó có thể khiến đầu độc giấc mơ đẹp của bạn.

• Tình yêu là sự hiểu nhau trong thầm lặng và chấp nhận mặt chưa hoàn hảo của lẫn nhau. Nó đem lại cho bạn sức mạnh và hơn thế - truyền sức mạnh của bạn sang người mình yêu. Bạn luôn cảm thấy ấm áp dù họ bên cạnh hay đi xa. Khoảng cách về địa lý không chia cắt hai bạn. Trong tâm trí hai bạn luôn là những thước phim hạnh phúc được quay tới lui. Và bạn tin rằng cả hai là dành cho nhau, và có thể chờ đợi dù lâu đến đâu.
• Sự đam mê bảo, "Chúng ta phải cưới nhau ngay thôi. Anh không mạo hiểm để đánh mất em."
• Tình yêu nói, "Hãy kiên nhẫn. Đừng hoảng lên như thế. Cần lập kế hoạch cho tương lai chắc chắn."
• Sự đam mê thường đòi hỏi về tình dục. Bất cứ khi nào bên nhau, bạn cũng mong rằng sẽ được “quan hệ”.
• Tình yêu không đặt nền tảng trên quan hệ tình dục. Đó là sự chín muồi của tình cảm, nó khiến cho tình dục trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều. Bạn cần phải là bạn bè trước khi có thể trở thành người yêu của nhau.
• Sự đam mê thiếu hẳn tự tin. Khi người yêu đi xa bạn thường nghi ngờ họ sẽ lừa dối. Đôi khi bạn lên kế hoạch giám sát hoặc kiểm tra.
•Tình yêu đồng nghĩa với tin tưởng. Bạn hoàn toàn yên tâm và bình tĩnh trước những ám chỉ này nọ, và không có gì khiến bạn thấy bị đe dọa. Người yêu của bạn cũng cảm nhận được sự tin tưởng này ở bạn, và họ càng cố gắng chứng tỏ mình xứng đáng với sự tin cậy ấy.
• Sự đam mê có thể dẫn dắt bạn làm những chuyện mà sau này sẽ phải ân hận, nhưng tình yêu không bao giờ là hối hận cả, nó không lèo lái bạn đi chệch hướng.
• Tình yêu giữ cho mình vị thế cao cả. Nó khiến bạn thấy mình được bù đắp và trở nên toàn vẹn. Nó lấp đầy khoảng trống trong trái tim bạn.
Tình yêu được ví như chiếc thang nâng đỡ bạn. Nó mang bạn lên cao. Khiến bạn nhìn lên và suy nghĩ về những lý tưởng cao đẹp. Nó khiến bạn trở thành một con người tốt hơn trước kia. Có tình yêu bên cạnh, bạn đã được bù đắp rất nhiều thứ bạn chưa có hay không thể có. Nhưng nếu không có tình yêu, bất cứ gì bạn có cũng đều không nhiều ý nghĩa. Bí mật của cuộc đời mỗi người không chỉ là sống mà là có điều gì để hướng đến, sống trọn vẹn vì nó.
• Sự đam mê là cảm giác, tình yêu thực thụ bao gồm cả hẹn ước và cam kết. Sự đam mê là tình cảm của xúc cảm. Tình yêu thực thụ lại mang đến sự tận tâm và sẵn sàng hy sinh cho nhau nếu cần. Một người sẽ “rơi vào” trạng thái đam mê, nhưng họ lại “trưởng thành” từ tình yêu thực thụ.
• Điều căn bản của tình yêu là quan tâm đến người khác. Nó thường thích cho đi hơn là nhận về.
• Sau cùng, sự đam mê sẽ chết dần theo thời gian và ngăn cách, trong khi tình yêu sẽ nhờ vào đó lớn dần lên. Điều này không có nghĩa rằng bạn không đau buồn khi bị buộc xa cách người mình yêu. Trái lại, nỗi đau ấy rất lớn nếu bạn thực sự yêu.

(Theo Internet)

18 tháng 10, 2008

THƯ CỦA MỘT NGƯỜI CHA


(Ông là một người gây nhiều tranh cãi, cuộc đời ông chẳng phải là hoàn toàn tốt đẹp, chủ thuyết mà ông nghĩ ra đã gián tiếp gây bao đau thương cho nhân dân và đất nước khốn khổ của tôi. Với tôi, dù đã bị tuyên truyền rất nhiều từ khi còn là một gã thiếu niên khờ khạo, ông vẫn chỉ là một ông Tây râu xồm xa lạ.  Tuy nhiên bức thư này của ông đã làm tôi xúc động. Và tôi thích nó cho dù càng về sau này, qua những thông tin trên Internet, tôi càng hiểu rõ về  ông hơn và càng không ưa ông).

Jenny con!...Con ơi, dù con sợ tình yêu nhưng tình yêu cứ đến. Nếu đây là niềm vui thì con hãy nâng niu như người mẹ ôm ấp đứa con thơ. Nếu đây là vết thương lòng cũng có thể tâm hồn con vương vấn. Con đừng bao giờ tự hỏi con rằng người con đang yêu có xứng đáng với con không ? Cái thứ tình yêu mà mặc cả như món hàng ngoài chợ thì cái đó không còn là tình yêu nữa. Khi con yêu con đừng đắn đo tính toán.

Nếu người yêu con là người nghèo khổ thì con sẽ cùng người ấy lao động xây đắp tô thắm cho tình yêu.

Nếu người yêu con già hơn con thì con sẽ làm cho người ấy trẻ lại với con.

Nếu người yêu của con bị cụt chân thì con sẽ là cái nạng vững chắc của họ.

Tình yêu đẹp nhất sẽ đến với con nếu như con làm đúng theo lời cha dạy.Con phải luôn cảnh giác xem thử người đó yêu con vì cái gì ?

Nếu người đó yêu con vì sắc đẹp thì con nên nhớ rằng : Sắc đẹp của con rồi sẽ tàn.

Nếu người đó yêu con vì con có chức vị cao thì con hãy khẳng định rằng : Người đó không yêu con. Con hãy bảo họ rằng : "Địa vị không bao giờ đem lại hạnh phúc cho con người, chỉ có tự túc chân chính mới thoả mãn lòng người chân chính". Con phải độ lượng và giàu lòng tha thứ nếu như họ hối hận thật sự.

Con hãy chung thuỷ với người yêu xây dựng cuộc đời riêng. Nếu con làm mất hai chữ quí báu đó thì con sẽ hổ thẹn và không được quyền tự hào với chính con, với xã hội.Nếu con để cho một người nào khác chồng con đặt cái hôn ranh mãnh bẩn thỉu lên môi con thì trước khi hôn, họ sẽ khinh con và nhất là sau khi hôn họ sẽ càng khinh con hơn.

Ai sẽ vì con mà chăm sóc đời con,vui khi con có tin mừng, buồn khi con gặp sự không may? Đó chính là chồng của con.

Hãy yêu đi, hãy tha thiết yêu đi, yêu như trước đây mẹ con đã yêu cha.

Cha của con
Karl Mark

17 tháng 10, 2008

CHÂN TÌNH


Khi Khổng tử hỏi các học trò: ”Thế nào là người nhân, thế nào là người trí?“, Tử Cống đáp:

- Theo con, người nhân là người biết thương người, người trí là người hiểu người.

Tăng tử trả lời:

- Thưa thầy, người nhân là người biết thương mình, người trí là người tự biết mình.

Đến lượt Tử Lộ, ông thưa:

- Theo con, người nhân là người làm cho người khác thương được mình, người trí là người biết làm cho người khác hiểu được mình.

Ba câu trả lời đều xác đáng cả. Hẳn nhiên là có thương mình thì mới thương được người. Không tự biết mình thì chẳng thể hiểu được người. Nhưng vấn đề là làm thế nào để người khác hiểu mình và thương mình? Đó là điều không dễ dàng chút nào. Có người bảo "Hãy thương người đi rồi người sẽ thương ta". Chúa dạy "Hãy mở lòng ra, sẽ mở được lòng kẻ khác ". Nhưng cuộc sống vô cùng phức tạp, bởi vì trên đời này còn có cái gọi là “thành kiến”, đó là một bức tường thành vô hình được người ta dựng lên một cách kiên cố giữa lòng mình; tường thành hữu hình còn có thể vượt qua hoặc đập tan, tường thành vô hình tưởng chừng mong manh mà vô cùng vững chắc. Thực tế cuộc sống đã chứng minh rằng: Có những người cả đời cứ ghét cay, ghét đắng ta cho dù ta chẳng làm gì họ cả, thậm chí làm ơn với họ, ta còn mắc oán. Có những người, cho dù ta có sống bên cạnh cả đời, thậm chí cho dù họ là người thân của ta, nhưng họ cũng chẳng bao giờ hiểu được ta. Người ta bảo "Với kẻ thù thì bạn có nói gì đi nữa, họ cũng không muốn hiểu. Với kẻ tri âm thì chỉ cần bạn nhếch môi họ đã biết tận gan ruột bạn". Câu chuyện dưới đây có thể xem là một trường hợp rất “nên thơ” chứng tỏ cho điều ấy:

Moses Mendelssohn, ông nội của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức Felix Mendelssohn (1809-1847), là một người có vẻ ngoài rất xấu xí. Ngoài vóc người thấp bé, ông còn bị gù lưng.
Ngày nọ, ông đi thăm một thương gia ở Hamburg. Người này có cô con gái rất dễ thương tên là Frumtje. Ngay khi gặp Frumtje, Moses đem lòng yêu cô say đắm. Nhưng đó là tình yêu trong tuyệt vọng bởi cô gái tỏ ra sợ sệt vẻ ngoài méo mó của ông.

Đến lúc phải ra về, Moses thu hết can đảm đi lên cầu thang vào phòng cô gái, hy vọng có một cơ hội cuối cùng được nói chuyện với cô. Đối với ông, cô là hiện thân cho vẻ đẹp thiên thần, nhưng vẻ đẹp ấy lại mang đến cho ông nỗi buồn sâu thẳm khi cô luôn tránh nhìn ông. Sau những cố gắng để có được một vài câu xã giao, Moses hỏi cô với vẻ ngượng ngùng:

- Cô có tin hôn nhân là việc đã được định đoạt trên thiên đàng không?”

- Tôi tin.

Cô gái trả lời trong khi vẫn nhìn xuống sàn nhà.

- Còn ông, ông cũng tin chứ?

- Có, tôi tin.

Ông trả lời:

- Cô biết đấy, ở trên thiên đàng mỗi khi một cậu bé được sinh ra, Chúa trời cho cậu ấy biết về cô gái mà cậu sẽ cưới làm vợ. Khi tôi sinh ra, cô dâu tương lai của tôi cũng đã được chỉ định. Chúa còn nói thêm rằng vợ tôi sẽ bị gù. Ngay lúc đó, tôi kêu lên: “Ôi, Chúa, một người phụ nữ gù hẳn sẽ là thảm kịch. Thưa Ngài, xin Ngài hãy ban cho con cái bướu đó để người vợ của con được xinh đẹp”.

Frumtje ngước lên nhìn vào mắt ông và trong phút chốc, tâm hồn cô có một sự xáo trộn mãnh liệt. Cô vươn người tới đưa tay cho Moses Mendelssohn nắm lấy. Về sau cô đã trở thành người vợ tận tụy của ông.

Quả thật, nếu xét theo "tiêu chuẩn" của Tử Lộ thì Moises Mendelssohn rất xứng đáng là một người nhân và trí: Chỉ bằng lời nói của mình ông đã nhanh chóng mở được cửa một trái tim! Tuy nhiên, ông vô cùng may mắn khi đã chọn được đúng đối tượng - người phụ nữ của đời ông cũng là một người hết sức nhân và trí vậy! Nói theo cách nói hiện nay thì bà Frumtje là một người nhạy cảm, thông minh và có tấm lòng vô cùng rộng mở. Có như vậy thì bà mới đủ khả năng thấu hiểu và biết mở lòng ra để đón nhận một tấm chân tình, dù cho bà và ông Moises chỉ mới gặp nhau và ông chỉ mới "nói lên" sự chân thành của mình bằng những lời ngắn ngủi. Nếu gặp một cô gái khác, không chừng sẽ cười phì vào mặt ông và nói những câu đại loại như "Này ông gù xấu xí kia, ông tưởng tôi ngốc đến mức tin được cái câu chuyện ngớ ngẩn ấy à!" Mà không chừng, nếu người thân của Moises Mendelssohn biết chuyện, có khi còn mắng ông “Anh tự tin quá đấy, anh có cái gì để người ta thương cơ chứ?”

Chân tình cũng giống như ngọc trong đá, không phải ai cũng nhìn thấy ngay được. Chỉ có chân tình mới thấu được chân tình mà thôi!

14 tháng 10, 2008

MÊNH MÔNG NỖI NHỚ


(Thương tặng "Cô bé con của tôi ")

Tình yêu là sự kiếm tìm hay tình yêu là cơ duyên? Trong lúc đứng chờ nàng dưới bầu trời đêm lạnh lẽo,hắn đã tự hỏi như thế. Ngước nhìn vầng trăng đang dịu dàng trải ánh sáng trong trẻo và bát ngát trên cành lá , hắn nhớ lại ngày đầu tiên khi gặp nàng - người con gái mà trước đó hắn chỉ được nghe tiếng qua điện thoại ...
"Ở đây hả em?", giọng nàng vọng vào từ ngoài hành lang bệnh viện, ngân nga, ấm áp và đầy quyến rũ không khác lúc trò chuyện trong điện thoại
, thằng Nguyên-cháu hắn "Dạ" một tiếng thật to rồi mỉm cười dẫn nàng vào phòng.

Nàng còn rất trẻ, trông chỉ chừng hai muơi sáu, hai mươi bảy tuổi là cùng. Hắn không biết, hay nói một cách khác, hắn khó mà giải thích được tại sao hắn bối rối đến thế khi thấy nàng. Khi nàng ngồi xuống ghế, hắn có một cảm giác thật khác lạ. Bỗng dưng hắn cảm thấy nàng thật là gần gũi, dường như mình đã quen nàng từ lâu-- tưởng chừng như hắn đã gặp khuôn mặt ấy, cặp mắt ấy từ giây phút nào xa xưa trong quá khứ của mình. Nàng nhìn lướt qua hắn, ngay lập tức đôi mắt hắn bị thu hút bởi nét đẹp giản dị không chút phấn son của nàng.

"Trông anh gầy và xanh quá. Anh có khỏe không?", nàng hỏi .

"Cám ơn N, lưng tôi vẫn đau nhức rất nhiều. Nó làm tôi rất khó ngủ."Hắn đáp, gần như là đang phân bua với nàn.

"Nhìn anh có vẻ yếu quá. Khi nói chuyện qua điện thoại anh có vẻ tự tin và trẻ trung lắm mà."Hắn hơi băn khoăn: "Vậy là nàng bảo mình già rồi! Ừ, mà quả đúng vậy! Lúc này, so với nàng mình như một chiếc lá úa bên một bông hoa vừa nở. "Lúc đó anh nói nhiều hơn, tự nhiên hơn, còn đùa cợt, pha trò nữa chứ! "Hắn gượng cười lúng túng, giọng nói của nàng cứ cuốn hút hắn, làm hắn không suy nghĩ được một cách rõ ràng, mạch lạc. Nàng cười nhẹ "Không biết tại sao những ngày qua, lâu lâu em lại nghĩ đến anh. Em muốn gặp mặt anh vì tò mò đấy" .Hắn mỉm cười "Vậy là N. đến thăm tôi chẳng qua là vì tò mò thôi ư?" Ánh mắt nàng lại lướt qua hắn thật nhanh, nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy những tia sáng tinh nghịch long lanh trong mắt nàng. "Em muốn biết anh chàng người Đà Lạt mà em chỉ mới được trò chuyện qua điện thoại trông như thế nào thôi!"

Nàng lại cười,nhưng có vẻ không vui lắm: "Nhưng hôm nay hình như anh không muốn nói chuyện". Hắn ậm ừ chống chế: "Không phải đâu. Tại vì tôi …tôi ..." Hắn ấp úng không nói tiếp được. Nàng đỡ lời hắn, mắt vẫn nhìn xuống, chỉ có đôi chân mày thanh thanh của nàng hơi nhướng lên trong một thoáng: "Tại gặp mặt em, anh mất tự nhiên chứ gì?" Hắn nói cho qua chuyện: "Chắc là vậy " . Nàng đưa tay vén mấy sợị tóc lòa xòa trên vầng trán, dịu dàng nói:"Chừng nào anh phẫu thuật lần thứ hai, nhớ báo cho em biết nhé!" Hắn khẽ khàng đáp:"Vâng!Cảm ơn N." rồi im lặng vì không biết nói gì thêm. "Người ta đã vất vả đi hàng trăm cây số để đến thăm mình, thế mà mình chẳng biết phải nói sao để biểu lộ sự biết ơn đối với người ta, thật là tệ ", Hắn nhủ thầm nhưng vẫn không mở lời được. Bất chợt, hắn nhìn mông lung ra ngoài cửa phòng:Vẫn cảnh vật quen thuộc ấy, vẫn cái hành lang với dãy lan can bằng sằt sơn xanh, nhìn xuống khoảng sân gần như vuông vức lác đác cây xan . Hắn đã nằm ở đây hơn ba tháng, đã nhìn đến mòn khung cảnh ấy mà chỉ mới qua một lần phẫu thuật. Và hắn không biết mình còn phải chờ bao lâu cho cuộc phẫu thuật thứ hai. Gia đình hắn đã tốn kém quá nhiều rồi. Hắn cố nén một tiếng thở dài mà thấy lòng u uất. Ngoài hành lang bệnh viện, lao xao tiếng người cười nói, trò chuyện. Cái cây cao cao mọc từ tầng trệt -hắn cũng chẳng biết là cây gì-um tùm những chiếc lá xanh xanh khẽ rung rinh trước gió "Phải chi mình là chiếc lá kia", hắn rưng rưng thầm nghĩ . Hắn mãi ngồi trầm tư với những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, nàng cũng im lặng…

Lúc ấy hắn không nghĩ được gì cho rõ ràng. Hắn nhớ mình cứ ngắm mãi bàn tay thon nhỏ với những ngón tay chắc là rất mềm mại của nàng. Người ta bảo, tay như thế là có số sướng. Nhưng dáng đi của nàng lại hơi tất bật. Như thế nàng có sướng thật không? Hắn tự hỏi và bất chợt nhìn xuống đôi chân của nàng, đôi chân thon thả mà đầy đặn, bàn chân đang đong đưa dưới ghế. Đôi gót chân nhỏ nhắn, xinh xẻo ấy đã tuột ra khỏi giầy từ lúc nào và đang ngọ nguậy liên tục "Tại mình ", hắn tự trách "Mình không nghe nàng gọi điện báo tin đã đến, báo hại nàng phải đi tìm loanh quanh cả tiếng đồng hồ trong bệnh viện, chắc là chân mỏi nhừ rồi ". Bỗng dưng trong đầu hắn nảy ra ước muốn được nắm lấy đôi bàn chân nhỏ ấy mà xoa bóp cho nàng. Hắn đỏ mặt vì ý nghĩ kỳ cục ấy nhưng may là nàng không để ý. Nàng vẫn không nhìn thẳng vào hắn nên hắn chỉ có thể ngắm khuôn măt nghiêng nghiêng thanh tú ấy từ phía bên phải của nàng. Nàng vẫn ngồi như thế, khuỷu tay phải tỳ trên nệm giường ngay sát đôi chân của hắn. Mái tóc hơi dài thả sau lưng, đôi vai và cái lưng dịu dàng hơi nghiêng về trước để đọc tờ tạp chí nàng vừa cầm lấy trên giường hắn. Dường như có một nỗi niềm gì đó nàng không thể nói và hắn cũng vậy. Hắn chỉ biết ngồi len lén ngắm nàng. Một cảm giác vừa gần gũi vừa ngại ngùng làm hắn hết sức bối rối, ngượng ngập. Hắn thấy thương cái dáng ngồi lặng lẽ, nhẫn nại của nàng . Hắn không rõ nét nào trên người nàng đã cuốn hút mình, hắn cũng chẳng bận tâm vì điều đó. Nàng vẫn ngồi im lặng, một bên ngực xinh xắn hình như hơi tựa lên giường , đôi mắt không nhìn lên với hàng mi rợp bóng chơm chớp khẽ rung động, bàn tay nàng vẫn cầm tờ báo nhưng hình như không đọc được gì, những ngón tay mảnh dẻ hơi bồn chồn cứ mân mê trang giấy láng mịn.

"Em sắp phải về rồi ", đột ngột nàng nói và ngay lập tức trong lòng hắn man mác một nỗi luyến tiếc không tên. Hắn chỉ nhớ hình như mình đã đáp lại một cách hơi ngớ ngẩn "Sao nhanh vậy ? N.bận à?" và nàng bảo nàng phải về vì đã hẹn với người bạn nào đó. Hắn chỉ nghe được loáng thoáng, không thật sự hiểu là nàng đang nói gì. Sau khi nàng về, hắn gừi cho nàng một tin nhắn dài, nàng chỉ trả lời vỏn vẹn một câu "Dù sao chúng ta vẫn là bạn" . Hắn không hiểu tại sao lòng mình cảm thấy thật nặng nề khi đọc xong tin nhắn đó.

Thình thoảng hắn hoặc nàng gọi điện cho nhau. Nàng và hắn thường có những buổi nói chuyện tương đối dài, khỏang mươi phút --và cũng có những lúc nhát gừng, im lặng nặng nề, cả hai như co mình lại trong nỗi niềm riêng của chính mình. Sau này hắn mới biết nàng cũng mến hắn nhưng không ai dám nói lên tình cảm của mình mà che giấu một cách vụng về, ít ra là về phía hắn. Nàng và hắn thường tiếp tục những buổi nói chuyện như vậy, giữa đôi lúc vui vẻ hiếm hoi là những phút thinh lặng đột ngột. Có lúc hắn tự bảo mình hão huyền và cố quên nàng đi, nhưng tâm trí hắn như bị ám ảnh bởi hình dáng của người con gái nhỏ nhắn, xinh xinh đó. Nàng đã khắc lên tâm trí hắn một hình bóng dịu dàng, êm ái mà đậm sâu. Một hôm, hắn gọi điện báo cho nàng biết hắn sắp được mổ tiếp. Giọng nàng nghe thật hờ hững làm hắn cảm thấy hụt hẫng "Anh gọi cho em chỉ có vậy thôi à?". "Không đâu, N. ơi !Anh rất muốn nói với em nhiều điều hơn thế", suýt nữa hắn đã kêu lên như vậy nhưng dường như có một vật gì đó chận ngang cổ họng khiến hắn nghẹn giọng.

Ca mổ lần thứ hai này suýt nữa đã lấy đi mạng sống của hắn. Giai đoạn khó khăn nhất có lẽ là hơn nửa tháng trời trong phòng hồi sức. Trong những lúc vật vã vì đau đớn ,sau những cơn sốt lạnh run cầm cập, rồi nóng đến nỗi mê man, quanh hắn vẫn thấp thoáng hình bóng của nàng. Ở giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết, hắn bấu víu vào nàng như một điểm tựa, bên cạnh những người thân trong gia đình hắn, nàng là một trong những hình bóng yêu thương đã níu kéo hắn ở lại với cuộc đời này. Nhưng có lẽ mãi mãi nàng không bao giờ biết đến điều đó. hắn ôm ấp hình ảnh của nàng với một tình yêu đơn phương đầy tuyệt vọng. Hắn không bao giờ nghĩ rằng có ngày nào đó sẽ có nàng trong đời mình. Đến nỗi một hôm, khi nàng gọi điện bảo nàng nhớ hắn, hắn vui lắm nhưng nhất định không tin. Có lẽ đó chỉ là một câu nói vui miệng của nàng thôi ."Làm sao nàng có thể nhớ mình được?" Hắn mỉm cười chua xót.

Đã mười tháng trôi qua. Giờ đây nàng và hắn liên lạc với nhau mỗi ngày.Qua giọng nói mừng rỡ của nàng khi hắn gọi điện, hắn biết rằng lúc nào nàng cũng mong đợi hắn gọi đến. Rất nhiều lần khi một trong hai người gọi điện hay nhắn tin cho nhau thì gần như đồng thời người kia cũng đang làm điều tương tự. Nàng bảo "Chúng mình có thần giao cách cảm anh à !" Hắn chỉ cười, thầm nghĩ "Có thể như thế được chăng?"
Nàng đang học tiếng Hoa, nàng bảo vậy. Thỉnh thoảng nàng lại tinh nghịch gửi cho hắn một tin nhắn chữ Hoa làm hắn phải mày mò mãi mới trả lời được. Nhưng làm thay đổi cuộc đời hắn lại là một ngôn ngữ khác . Một hôm nàng gửi cho hắn một tin nhắn bằng tiếng Anh, bảo rằng nàng nhớ hắn, rằng hắn thật ngốc nghếch khi không nhận ra điều ấy. Lòng khấp khởi mừng vui, hắn lập tức hồi âm cho nàng cũng bằng một tin nhắn tiếng Anh. Nhưng nàng bảo là nàng không gửi tin nhắn đó. Hắn vô cùng thất vọng. Trong lúc cảm thấy bị tổn thương nặng nề vì bị đem ra làm trò đùa, hắn đáp lại nàng bằng những lời buồn bã,bộc lộ hết tình cảm mà mình che giấu bấy lâu nay rồi cám ơn và xin lỗi nàng, lời lẽ hàm ý là sẽ không liên lạc nữa. Nàng gọi cho hắn, vừa khóc vừa thổ lộ tình cảm của nàng đối với hắn.Thì ra, tin nhắn tiếng Anh đó là của đứa em trai nàng gửi để trêu hắn! Sau này, mỗi lần nhắc đến chuyện đó, hắn cười trong hạnh phúc và bảo nàng "Anh rất biết ơn ông mối của chúng ta". Phải, chính nhờ ông mối tinh nghịch này mà nàng và hắn phá vỡ được lớp vỏ bọc che đậy bên ngoài và thấu hiểu tình cảm của nhau.

Dạo này nàng và hắn thường xuyên gặp nhau trên mạng. Càng ngày hắn càng bị cuốn hút bởi sự dễ thương của nàng. Khuôn mặt không chút phấn son của nàng, cái nhìn bối rối của nàng, đôi cánh tay nõn nà, xinh xắn, những bộ đồ giản dị nàng mặc, mái tóc tự nhiên của nàng, giọng nói đôi khi hơi khàn của nàng... luôn luôn mang lại cho hằn một cảm giác mới mẻ, nồng ấm, một cái gì đó như một nguồn sức mạnh đang chảy tràn vào lòng hắn. Hắn cảm thấy cuộc đời đáng yêu từ khi có nàng. Trong những tin nhắn nàng và hắn trao đổi qua lại, bên cạnh chữ thương thì chữ nhớ luôn được nhắc tới nhiều nhất. Nàng và hắn dùng mọi từ ngữ mà cả hai có thể nghĩ ra được để thổ lộ nỗi nhớ da diết ,nhớ đến cồn cào ruột gan. Đôi khi, chat với nhau trên mạng đến bốn, năm tiếng đồng hồ nhưng ngay sau đó nàng vẫn gọi điện nói rằng nàng nhớ hắn vô cùng. Hắn cũng vậy.Hình ảnh của nàng dường như lúc nào cũng đầy ắp trong tim hắn. Cái cách nàng nũng nịu bảo rằng nàng nhớ hắn thật đáng yêu và trẻ con.Ừ, mà nàng trẻ con thật đấy. Có nhiều lúc gặp nhau trên mạng, nàng đòi hắn kể chuyện ...cổ tích! Trong lúc hắn vừa kể vừa moi óc cố nhớ những tình tiết nhỏ nhất thì nàng ngồi nghe chăm chú say sưa như một cô bé. Vì vậy, hắn thường trêu nàng, gọi nàng là "Cô bé con của anh".

Mặc dù cảm động trước tình yêu say đắm và nồng nhiệt của nàng, hắn luôn suy nghĩ xem những gì sẽ xảy ra nếu hắn và nàng thật sự đến với nhau. Hắn không muốn hay nói chính xác hơn hắn sợ tình yêu của hắn phá hỏng cuộc đời bình dị của nàng.Ừ, nàng nói nàng muốn chung sống với hắn, làm vợ hắn--nhưng mà...cuộc sống của nàng và hắn sẽ đi về đâu? Có lẽ ,mọi việc sẽ khác hẳn nếu như hắn là một người đàn ông giàu có. Nhưng hắn chỉ là một người đàn ông bệnh tật, không bạc, không tiền. Hắn có thể mang lại điều gì cho nàng? Hắn chỉ có thể đưa nàng đến một cuộc sống vất vả, gian nan hay còn tồi tệ hơn thế nữa, một cuộc sống thiếu vắng hạnh phúc. Liệu cuộc hôn nhân của nàng và hắn sẽ kéo dài được bao lâu? Nếu không may hắn chết đi thì nàng sẽ ra sao? Hắn có quyền làm dang dở đời nàng chăng? Hắn cảm thấy quá lớn tuổi đối với nàng, hắn sợ là mình không còn đủ sức và nghị lực để bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng hắn cũng không có đủ nghị lực để chia tay với nàng.

Hôm nay, nàng vượt đường xa hàng mấy trăm cây số lên Đà Lạt thăm hắn. Hắn vừa hớn hở vừa hồi hộp ra đón nàng. Hắn nhận ra ngay cái dáng nhỏ nhắn của nàng khi nàng vừa bước vào ngõ nhà hắn. Mắt hắn và nàng chạm nhau. Niềm thương nhớ bấy lâu làm nàng và hắn không thể kiềm chế được nữa. Hắn ôm choàng lấy nàng, nàng ấp mặt vào ngực hắn và nước mắt của nàng và hắn bắt đầu chảy - hắn thấy những giọt lệ lăn trên mặt nàng long lanh ngời sáng như ngọc rơi dưới ánh trăng. Thật dịu dàng và từ tốn, hắn hôn lên mắt nàng, lên đôi má nàng, lên trán nàng, hôn cả đôi tay bé nhỏ của nàng; nàng tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng không né tránh. Nàng không hề trang điểm và cũng không dùng nước hoa, hắn có thể ngửi thấy một mùi thơm phảng phất nhưng dai dẳng cứ bám riết lấy tâm trí kể từ phút ấy- mùi thơm của da thịt nàng. Má nàng hồng lên như hai quả đào chín tới và đôi mắt long lanh nhìn hắn như chờ đợi.

Hắn nghe tiếng nàng thì thầm bên tai, nhẹ như gió thoảng "Em tin là có duyên phận anh à ! Bởi nhìn anh, em thấy thương như gặp gỡ hồi nào, kiếp nào. Em không mong ước cao xa gì cả. Em chỉ mong mỗi ngày thức dậy thấy anh ở bên cạnh. Buổi sáng chở mớ rau vườn ra chợ, mua ít thức ăn mang về nấu bữa cơm trưa. Chiều về thấy anh ở nhà đang đợi em ... Và một ngày nào đó được nghe con mình nói với mình những lời nói thơ ngây. Con mình sẽ rất xinh, nó sẽ hiền và thông minh như anh, khỏe mạnh như em .Vâng, em chỉ ước có như vậy thôi, một ước mơ thật bình dị”. Hắn lắng nghe trong nỗi niềm xúc động. Hắn biết lý trí của mình đã đầu hàng tiếng nói của con tim.

Hắn chỉ mong sao nàng không vì tội nghiệp hắn mà đồng ý lấy hắn.

Nép trong vòng tay hắn, nàng khép hờ đôi mắt. Khuôn mặt ngời sáng vì hạnh phúc của nàng đang ngẩng lên chờ đợi với đôi môi hé mở. Hắn siết chặt bờ vai nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn trìu mến rồi thì thầm bên tai nàng:

"Gần một năm rồi, mình mới gặp lại nhau, phải không em?

"Dạ", tiếng nàng nhẹ như hơi thở.

"Nhớ anh nhiều lắm phải không?", hắn hỏi nhỏ.

Giọng nàng nũng nịu từ trong ngực áo hắn:

"Nhớ nhiều lắm! Chỉ mong gặp anh ngay thôi."

"Anh cũng vậy. Nhớ em vô cùng." Hắn thì thào bên tai nàng.

"Nhớ chết được!", nàng ngúng nguẩy:”Đã biết rồi mà còn hỏi nữa chứ? Em bắt đền đấy!"

"Thế em muốn anh đền gì nào? Kẹo, bánh hay cà rem?”

"Anh làm như em là trẻ con mà đòi anh những thứ đó", nàng bật cười.

Nhẹ nâng khuôn mặt tươi tắn của người yêu, hắn dập tắt câu nói của nàng bằng một nụ hôn dài. Nàng rướn mình lên, đón nhận nụ hôn yêu thương của hắn.

"Với anh, em chỉ là cô bé con thôi mà!", hắn cười khẽ .

Nàng siết chặt lấy bờ vai hắn, dụi đầu vào ngực hắn . Thời gian như ngưng lại và tiếng nàng như vọng lại từ một giấc mơ:

"Anh...! Anh ơi...!Em nhớ anh"

Ừ ! Đúng vậy ! Tình yêu của nàng và hắn đã bắt đầu từ một chữ nhớ. Và ngay cả lúc này, khi đang ôm chặt lấy nhau như vậy, không hiểu sao hắn vẫn thấy nhớ nàng thật nhiều. Một nỗi nhớ mênh mông. Lòng hắn không dứt xáo trộn bởi những nỗi niềm bất chợt. Hắn hít vào một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Nhưng những dòng suy nghĩ vẫn miên man chảy mãi không dứt trong đầu hắn. Như đốt lòng mình với ngọn lửa yêu thương, với nỗi thống khổ xen lẫn hạnh phúc, hắn thấy những gì đã và đang cản trở tình yêu của nàng và hắn, những gì hắn lo lắng bấy lâu thật là vô nghĩa. Hắn nhận ra rằng, tình yêu của nàng và hắn là một điều gì đó vô cùng cao thượng và đẹp đẽ. Bây giờ, quanh nàng và hắn chỉ là nỗi nhớ thương đang cần trao gửi, cho dù với tình yêu này nàng và hắn sẽ hạnh phúc hay đau khổ, giàu sang hay nghèo khó đều không quan trọng. Hắn chỉ biềt là, sau bao ngày xa cách, hắn đang được kề cận bên nàng...

"Mình sẽ không rời xa nhau một phút, một giây nào nữa, nhé anh!", ánh mắt nàng đang tha thiết nói lên điều ấy với hắn. Dường như hạnh phúc của nàng và hắn đã đến, dù là muộn màng. Một niềm hạnh phúc đơn sơ và nhỏ nhoi như hạt nắng cuối ngày, mong manh nhưng vẫn ấm áp và đẹp đẽ...


















CÁM ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG

LOVE STORY (CHUYỆN TÌNH)



Where do I begin to tell the story of how great love can be.
The sweet love story. That is older than the sea.
That sings the truth about the love she brings to me.
Where do i start?

With the first hello.
She gave the meaning to this empty world of mine.
That never did another love another time.
She came into my life and made a living fine.
She fills my heart

She fills my heart with very special things
With angel songs With wild imaginings She fills my soul
With so much love That anywhere I go
I’m never lonely With her along who could be lonely
I reach for her hand Its always there

How long does it last Can love be measured

by the hours in a day I have no answers no
But this much I can say I know I'll need her till
this love song burn away And she’ll be there.

Tạm dich:

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu
Để kể về sự kỳ diệu tuyệt vời của chuyện tình này
Một chuyện tình ngọt ngào
Một chuyện tình còn lâu đời hơn biển cả
Để giờ đây, biển vẫn còn hát mãi
Về một tình yêu chân thành nàng trao tặng cho tôi
Tôi phải bắt đầu từ đâu?

Chỉ với một lời chào
Nàng đã mang đến muôn vàn ý nghĩa cho tâm hồn trống trải của tôi
Một tâm hồn chưa từng biết đến yêu đương
Khi nàng bước vào đời tôi, niềm vui và hạnh phúc cũng tràn về
lấp đầy tim tôi.
Nàng lấp đầy tim tôi
Bởi những điều vô cùng đặc biệt
Bởi những khúc tình ca thần thánh
Bởi trí tưởng tượng vô cùng
Nàng lấp đầy hồn tôi
bằng chan chứa yêu thương
Cho dù tôi ở nơi đâu
Cũng chẳng bao giờ thấy cô đơn, trống trải

Bởi có nàng trên mỗi bước đi
Thì làm sao tôi còn thấy cô đơn nữa?
Bởi mỗi khi tôi muốn nắm tay nàng
Nàng vẫn luôn bên tôi,không rời nửa bước
Tôi tự hỏi tình yêu sẽ tồn tại đến bao giờ?
Và liệu tình yêu có thể đo được bằng độ ngắn dài của thời gian?
Tôi chẳng thể trả lời, nhưng tôi có thể nói ngay rằng

Tôi sẽ cần nàng ngay cả khi bản tình ca này cháy rụi
Và muôn đời, nàng vẫn sẽ ở bên tôi


8 tháng 10, 2008

Truyện ngắn hay: Cây, lá và gió (Tree, leave and wind)



Cây

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngoại hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt ba năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và... tôi đã làm cô ấy khóc suốt ba năm đó...

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “Cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ… và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự "sốc", tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ năm, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi mười ngày sau đó, nó nói “Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại...”



Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá. Tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu... chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên, tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó hai tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác...

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. ba năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt ba năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn… Cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại?

Gió

Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vắng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó, cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới, tôi tới lớp của hai người, đứng ở ngoài và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi...

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”

“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng bốn tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới hai mươi lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.

Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy "Em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy?”, cô ấy nói "Đầu của em đau lắm!” “Hả?” "Đầu em đau lắm!”, cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp .

(Theo Internet)

6 tháng 10, 2008

NGHE PHẬT DẠY VỀ TÌNH YÊU


Trong đạo Phật từ bi luôn gắn liền với trí tuệ
Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc.
Không hiểu, không thể thương yêu đích thực.
Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu. Mỗi người có những nỗi niềm, khổ đau, bức xúc riêng. Nếu không hiểu, sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời.
Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thưòng xảy ra. Được hiểu và được thương vốn là một nhu cầu muôn đời của con người. Nhiều người thường cảm thấy không ai hiểu mình. Họ “đói” thương, “đói” hiểu. Họ thơ thẩn, lang thang trong cuộc đời tìm người hiểu mình, thương mình. Gặp được người hiểu mình, thương mình là may mắn lớn của cuộc đời. Tình yêu nảy nở, lớn lên từ đó. Vậy nên, “có hiểu mới có thương” là nguyên tắc chọn người yêu, chọn chồng/vợ theo quan điểm Phật giáo. Dù người ta có đẹp, có giàu đến đâu nhưng không hiểu mình sẽ làm mình khổ suốt đời. Hôn nhân có thể mở ra những con đường hoa hồng, có thể mở ra cánh cửa tù ngục. Chọn vợ, chọn chồng là một sự mạo hiểm lớn. Hãy cẩn thận, nếu không muốn chọn án tù chung thân cho cuộc đời mình. Chọn người hiểu và thương mình - hãy nhớ - đó là nguyên tắc tìm người tri kỷ trong cuộc đời.

BỐN YẾU TỐ CỦA TÌNH YÊU:TỪ,BI,HỈ ,XẢ

Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả. “Từ” là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày. “Bi” là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời. Như vậy, “từ bi” theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. “Từ bi” trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải “tu tập”. Cần nhiều thời gian để quan sát, lắng nghe, thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc. “Hỉ” là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công. “Xả” là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/anh, em/anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.

Này người trẻ, bạn nghĩ về tình yêu của mình đi, có “từ bi hỉ xả không”? Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng: “Người yêu ta có hiểu niềm vui nỗi khổ của ta không? Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không? Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?…” Và tự hỏi lại mình, liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình?! Liệu tình yêu của bạn đã đủ “từ bi hỉ xả”?

TÌNH DỤC VÀ TÌNH YÊU
Phật giáo quan niệm như thế nào về tình dục trong tình yêu? Không phải ngẫu nhiên mà vị thiền sư tôi được hạnh ngộ bắt đầu vấn đề này bằng cách bàn về “thân tâm” trong truyền thống văn hoá Á Đông. Trong truyền thống văn hoá ta, thân với tâm là “nhất như”, tức là nếu ta không tôn kính thân thể người yêu thì cũng không tôn kính được tâm hồn người ấy. Yêu nhau là giữ gìn cho nhau, kính trọng nhau. Khi sự rẻ rúng xem thường xảy ra thì tình yêu đích thực không còn. Thân thể ta cũng như tâm hồn ta. Có những nỗi niềm sâu kín trong tâm hồn, chúng ta chỉ chia sẻ với người tri kỉ. Thân thể ta cũng vậy, có những vùng thiêng liêng và riêng tư, ta không muốn ai chạm tới, ngoài người ta yêu, ta tin, ta muốn sống trọn đời, trọn kiếp. Trong tình yêu lớn và cao quý, bất cứ lời nói và cử chỉ nào cũng phải biểu lộ sự tương kính. Người con trai phải tôn trọng người con gái mình yêu, cả thân thể lẫn tâm hồn. Người con gái biết giữ gìn, cũng là biết làm người yêu thêm tương kính, nuôi dưỡng hạnh phúc lâu dài về sau.

Bạn muốn thương yêu theo phương pháp Phật dạy chăng? Hãy hiểu, thương và tương kính người yêu của mình, cũng chính là đem hạnh phúc đến cho người và cho mình vậy!

(Theo Internet)


.

4 tháng 10, 2008

Love To Be Loved By You (YÊU VÀ ĐƯỢC YÊU)- Marc Terenzi


I can’t believe I’m standing here
Been waiting for so many years and
Today I found the Queen to reign my heart
You changed my life so patiently
And turned it into something good and real
I feel just like I felt in all my dreams
There are questions hard to answer
Can’t you see…

Chorus:
Baby, tell me how can I tell you
That I love you more than life
Show me how can I show you
That I’m blinded by your light
When you touch me I can touch you
To find out the dream is true
I love to be loved by you

You're looking kind of scared right now
You're waiting for the wedding vows
But I don’t know if my tongue’s able to talk
Your beauty is just blinding me
Like sunbeams on a summer stream and
I gotta close my eyes to protect me
Can you take my hand and lead me
From here please

I know they gonna say our love's not strong enough to last forever
And I know they gonna say that we’ll give up because of heavy weather
But how can they understand that our love is just heaven sent
We keep on going on and on cause this is where we both belong…

Chorus:
Baby, tell me how can I tell you
That I love you more than life
Show me how can I show you
That I’m blinded by your light
When you touch me I can touch you
To find out the dream is true
I love to be loved, I need yes I need to be loved
I love to be loved by you

Yes ,I love to be loved by you

Tạm dịch
Không tin được rằng tôi đang ở nơi đây
Sau bao năm chờ đợi để bây giờ mới gặp được em-Nữ hoàng ngự trị trái tim tôi
Em khiến cuộc đời tôi dần trở nên tốt đẹp hơn
Và tôi cảm nhận đúng như những gì đã từng thấy trong mơ
Em thấy không, có những câu hỏi thật khó trả lời:
Người yêu ơi ! Em hãy nói xem, làm thế nào để em thấy
Rằng tôi yêu em hơn cả cuộc sống này?
Hãy chỉ cho tôi! Làm thế nào để em biết được, mắt tôi đang chói lòa vì ánh sáng từ em?
Khi em chạm vào tôi, tôi cũng chạm vào em để thấy em là có thật
Tôi yêu em và được em yêu.
Giờ đây em đang hồi hộp
chờ lời thề nguyên kết đôi
Nhưng tôi không biết liệu tôi có thể nói nên lời
Như đứng trước những tia nắng hè rực rỡ, vẻ đẹp của em làm tôi choáng ngợp
Tôi nhắm mắt 
Em hãy cầm lấy tay tôi và ta cùng bước đi - từ nơi đây.
Tôi biết người ta nói rằng tình ta chưa đủ vững bền mãi mãi
rằng tình ta sẽ không vượt qua nổi những khó khăn thử thách
Nhưng làm sao họ hiểu được tình ta đang lên ngôi
Ta sẽ gìn giữ tình yêu này
bởi vì ở nơi đây, đôi ta đã thuộc về nhau rồi

Vâng, vì ta yêu và được yêu .

DESTINY (DUYÊN SỐ)


Somewhere there waited in this world of ours

For one lone soul another lonely soul

Each choosing each through all the weary hours

And meeting strangely at one sudden goal

Then blend they ,like green leaves with golden flowers

Into one beautiful and perfect whole;

And life's long night is ended and the way lies open onward to eternal day

(Ở đâu đó trên thế gian này

Có một hồn đơn côi chờ một hồn bơ vơ

Một người tìm nửa kia của mình qua bao tháng ngày mệt mỏi

Rồi gặp nhau thật kỳ lạ bất ngờ

Như lá xanh với hoa vàng rực rỡ

Họ hợp nhau làm một ,đẹp tuyệt vời

Những đêm dài u ám đã chấm dứt và đường đời rộng mở

Họ dưa nhau tới những tháng ngày hạnh phúc vĩnh viễn)

Dịch thơ:


DUYÊN SỐ

Đó đây giữa chốn bụi hồng

Một người suốt kiếp chờ mong một người

Người cô độc, kẻ đơn côi

Nửa hồn tìm một nửa đời mà trao

Bao năm dài mới gặp nhau

Đôi lòng hòa một, mắt sao ngỡ ngàng

Như lá xanh với hoa vàng

Bên nhau quấn quít rỡ ràng đẹp xinh

Đêm buồn đã rạng bình minh

Thênh thang mở lối cuộc tình thiên thu ...


Người ơi! Chỉ cần DUYÊN sâu, sợ chi DUYÊN tới trễ?

2 tháng 10, 2008

TỊNH TƯ NGỮ


*Mỗi ngày là lúc để mình bắt đầu đời mới Mỗi giờ đều là lúc để mình thức tỉnh

*Phật dạy: “Mạng sống ngắn như hơi thở” Con người không thể làm chủ mạng sống của chính mình ,càng không thể ngăn cản được giờ chết để sống mãi trên đời Sinh mạng đã là vô thường như thế ,chúng ta càng phải biết quý nó,tận dụng nó làm điều bổ ích ,khiến cho cái thân mạng vô thường nhưng quý giá này có thể phát huy ánh sáng Chân ,Thiện ,Mỹ chiếu rọi giá trị chân chính của kiếp người.
*Hãy dùng trí tuệ để suy ngẫm ý nghĩa chân thật của cuộc đời ,dùng nghị lực để sắp đặt thời gian và dùng ý chí để vượt qua những khó khăn ,thử thách của cuộc sống .

*Điểm dị biệt lớn nhất của thánh nhân và phàm phu là :thánh nhân có thể làm chủ thời gian và không gian.

*Tâm phải như trăng sáng ,có nước thì trăng hiện .Tâm phải như bầu trời ,mây tan trời trong xanh.

*Tâm như cửa :Hãy mở rộng

*Tâm phải như nước :nhìn thật nhu nhược mỏng manh ,nhưng tiềm lực bất tận không thể cắt đứt.

*DÙNG TÂM PHẬT MÀ NHÌN NGƯỜI THÌ AI AI CŨNG LÀ PHẬT.DÙNG MA TÂM MÀ NHÌN NGƯỜI THÌ ĐÂU ĐÂU CŨNG LÀ BÓNG QUỶ.

* Người ta có thể tạm thời sống trong bóng tối ,nhưng không nên tạm thời sống bằng cái tâm đen tối ,cho dù chỉ là một khoảnh khắc . Phải luôn thắp sáng ngọn đèn trong tâm mình.

*Hãy có tâm rộng rãi ,thắp sáng đèn trí tuệ ,khiến những ai tiếp xúc với mình cũng đều cảm thấy vui vẻ, an bình như được tắm gội dưới ánh sáng tươi mát của nguyệt quang Khi ấy mới đạt tới tình thương chân thật và bước vào cảnh giới thăng hoa nhân cách.

*Bi là đồng tình ,khoan dung, tha thứ ,nhẫn nhịn Lòng có rộng rãi ,thương yêu thì mới gọi là từ bi .

*Không ngại gian nan ,khổ nhọc để cống hiến là “đại từ bi” Đem hết sức để phục vụ nhưng phục vụ rất vui vẻ là “hỷ xả”

*Thứ mà kẻ có trí tuệ đem theo là những hữu tình mà họ giác ngộ

*Thông minh không hẳn là có trí tuệ. Nhưng có trí tuệ thì nhất định bao hàm cả thông minh .Thông minh chỉ là năng lực đo lường ,tính toán sự lợi hại ,được mất .Những kẻ gian tham ,dối trá ,lừa đảo cũng thông minh vậy. Tào Tháo là một ví dụ điển hình .

*Kẻ thông minh thì nặng lòng tính toán ,chấp trước về sự được mất Người trí tuệ thì luôn mạnh dạn buông xả :”xả” cũng tức là “đắc”,đắc niềm an vui vô hạn .

*BẤT LUẬN LÀ THƯƠNG NGƯỜI HAY ĐƯỢC NGƯỜI THƯƠNG ĐỀU LÀ HẠNH PHÚC .AI CÓ SỨC MẠNH THƯƠNG YÊU KẺ KHÁC HAY ĐƯỢC NGƯỜI KHÁC THƯƠNG YÊU MÌNH ,KẺ ẤY THẬT SỰ CÓ HẠNH PHÚC .

*Bàn tay nắm lại thì thành quả đấm Bàn tay mở ra mới có thể cầm chặt tay người Bạn có thương người thì người mới yêu thương bạn Cách nhanh nhất để được thương yêu là :Hãy yêu thương đi !

*Đối đãi với người thì phải lùi một bước Thương người thì phải rộng rãi một chút Làm được vậy là tâm bạn vô cùng an lành và trong sáng .

*Trà thanh .hương nhẹ thì uống ngon Trà quá nồng ,ắt đắng,khó uống Tình ái ở thế gian cũng vậy đấy

*Hãy học đức khiêm tốn của hạt lúa :Lúa càng nặng hạt càng trĩu thấp hơn

*Hãy thu mình lại thật nhỏ bé nhưng hãy mở rộng con tim để bao dung hết thảy

*Những người không thể cúi đầu xuống để tỏ ra khiêm tốn là bởi vì họ đang bận ưỡn ngực ,ngẩng cao đầu ngắm mãi thành công trong quá khứ

*Tình thương là điều quý giá nhất ở trên đời Nhưng nếu chỉ có tình thương không thì chưa đủ Bạn phải có thêm lòng nhẫn :nhẫn nại ,nhường nhịn và có thể cả nhẫn nhục nữa

*CON NGƯỜI AI CŨNG CẦN TÌNH THƯƠNG ;QUÁ NGHIÊM KHẮC SẼ MẤT ĐI TÌNH THƯƠNG .DÙ BẠN ĐÚNG LÝ ,BẠN VẪN NÊN GIỮ KHÍ ĐỘ ÔN HÒA THÌ MỚI BAO NẠP ĐƯỢC TÌNH THƯƠNG ,SÁNG TỎ THÊM CHÂN LÝ .

*Ở đời ai cũng khổ Khổ là bởi người ta không kham nhẫn Càng không biết nhẫn chịu ,người ta càng thấy khổ đau.

*Nếu ai cũng biết lấy tình thương và sự nhẫn nhịn để đối đãi trong gia đình và xã hội thì thế gian sẽ tràn ngập trong ánh sáng ấm áp của tình thương triệt để.

*Khi nghịch cảnh và chuyện thị phi tới ,hãy giữ trong tâm hai chữ Khoan dung

*Việc gian nan ,rắc rối đều là thử thách. Thử thách cũng là cơ hội .Cũng giống như kiếm phải mài vào đá mới sắc,ngọc phải gọt giũa mới phát huy được vẻ đẹp sáng ngời của nó.

*Đáng sợ nhất là người và đáng yêu nhất cũng là người!

*Khi nói chuyện với người :lời nói nên nhẹ nhàng tinh tế Khi đối đãi với người :thái độ cần khoan nhu ,tươi cười Nên nói cho hợp thời ,đúng chỗ ,nói dư một lời hay thiếu một lời đều dở cả

*Khi giận dữ ,miệng buông lời xấu thì dù tâm địa có tốt đi nữa bạn cũng không thể được xem là người tốt.

*NGHE THÌ NGHE CHO ĐÚNG. NÓI THÌ NÓI CHO THẬT .CHỚ NÊN NHÌN VIỆC,XÉT NGƯỜI MỘT CÁCH PHIẾN DIỆN,NGHE CÂU NÀY MỘT CHÚT NGHE CÂU KIA MỘT CHÚT RỒI RÁP LẠI THÀNH LỜI NÓI ĐÂM XÓC TIM NGƯỜI.

*Lời nói nếu đem cân thì nhẹ hều nhưng nếu không cẩn trọng thì có thể đè nặng trình trịch trên tâm người khác.

*Biết tự phê bình ,tự thừa nhận lầm lỗi là bài học đầu tiên của người có đạo đức Nó cũng là nấc thang để thăng hoa nhân cách

*Tha thứ cho người là mỹ đức Tha thứ cho mình là tổn đức

*Đường nào chẳng do người đi mà có Đường xa vạn dặm ắt phải có bước khởi đầu

*Muốn nhấc thì nhấc tất cả Đã buông thì buông hết thảy

*THÂN THỂ TÀN TẬT CHƯA LÀ KHỔ .TÍNH TÌNH TÀN TẬT MỚI THẬT SƯ KHỔ .HẦU HẾT NHỮNG TAI ƯƠNG ,HOẠN NẠN TRÊN ĐỜI ĐỀU DO NGƯỜI LÀNH LẶN TAY CHÂN NHƯNG TÀN TẬT VỀ TÂM HỒN GÂY RA CẢ

*Thời gian :phải tranh thủ từng giây Con đường :phải thật dấn bước Có thế thì đời này chẳng có gì hối tiếc cả

*Miệng nói lời tốt ,ý nghĩ điều lành ,thân làm việc thiện

*Bao la thay ánh sáng mặt trời ,vĩ đại thay ân đức cha mẹ ,rộng rãi thay tâm lượng người quân tử ,to lớn thay lòng ích kỷ của kẻ tiểu nhân

*Đạo đức là ánh sáng để soi rọi và nâng cao phẩm cách của mình ,chứ không phải ngọn roi dùng để quát tháo kẻ khác

*CHỈ CẦN DUYÊN SÂU ,KHÔNG SỢ DUYÊN TỚI TRỄ .CHỈ CẦN TÌM RA ĐƯỜNG ,KHÔNG SỢ ĐƯỜNG DÀI

*Con người đang ở trong vòng tuyệt vọng mà vẫn sinh lòng cảm thông và tri ân thì rất đáng quý Người có tâm biết cảm ân thì thường không rơi vào tuyệt vọng Chính là vì họ còn tin vào lòng tốt của người ,của mình

*Trên thế giới này ,bất kỳ lúc nào ,việc gì cũng là bài thuyết pháp để mình nghe Bài pháp như vậy thì vô thanh (không lời)Nhiều khi pháp không lời thâm sâu hơn pháp có lời nhiều lắm

*CỘC CẰN ,THÔ LỖ ,NÓI LÁO ,NÓI THÊU DỆT VỀ NGƯỜI KHÁC ,VỚI NGƯỜI KHÁC LÀ TÂM KHÔNG CHÍNH .NGHE VÀ TIN NHỮNG LỜI ẤY MỘT CÁCH KHÔNG SUY XÉT LÀ KHÔNG CHÍNH TÂM.

*Cứu người tuy gấp rút nhưng cứu tâm cũng gấp rút không kém

*Ai có thể tha thứ cho kẻ khác thì người ấy là kẻ sung sướng nhất Ngay lúc bạn khởi lòng tha thứ thì phiền muộn trong lòng bạn cũng lập tức tiêu tan

*Nóng giận là sức mạnh phá hoại nội tại ,nhiễu loạn tâm tánh ,làm mất đi trí tuệ để giải quyết vấn đề

*Ba nguyện vọng :Một .không mong cầu mọi sự như ý Chỉ cần có dũng khí đối mặt với hiện thực

Hai ,không cầu thân thể luôn luôn khỏe mạnh Chỉ hy vọng lúc nào tinh thần cũng phấn chấn ,trí tuệ dồi dào và tình thương không suy giảm

Ba,không hy vọng gánh nặng nhẹ bớt Chỉ mong có thêm sức mạnh để đảm đương những việc phải làm trên thế gian này.

(Trích và tổng hợp từ Tịnh tư ngữ - Pháp sư Chứng Nghiêm)