4 tháng 1, 2010

Nụ cười và bông hoa


"Nhất phiến hoa phi giảm khước xuân"
Khúc Giang- Đỗ Phủ
(Mỗi cánh hoa rơi cũng làm giảm đi vẻ đẹp của mùa xuân).

Hoa là thứ quà tặng duyên dáng nhất mà tự nhiên mang đến cho con người. Ngắm hoa mang lại cho ta cảm xúc thư thái, thanh tao và thoát tục. Vẻ đẹp của những bông hoa là một vẻ đẹp rạng rỡ, tươi sáng và yêu kiều mà không một bàn tay nào, dù tài hoa, khéo léo và tinh tế đến đâu có thể bắt chước được. Có loài hoa e ấp làm duyên, có loài hoa rạng rỡ phô bày nét lộng lẫy, kiêu sa, có loài hoa khiêm nhường chỉ đợi lúc đêm về mới dịu dàng tỏa hương:
Bên mái trăng non, đêm quá nửa;
Muôn hương vườn ngậm cánh mong manh
Gió mơ, lá ngủ, sương đi lãng
Bẽn lẽn quỳnh hoa hé ý trinh.
(Trinh trắng-Đông Hồ)
Còn gì hồn nhiên và vô tư hơn những bông hoa. Hoa là biểu tượng của cái đẹp và sự tinh khiết. Hoa còn là sứ giả của tình yêu. Mượn lời hoa, người ta có thể "nói" lên được những điều mà đôi khi họ ngại ngần không dám ngỏ với người mình yêu thương. Cho dù khoe hương sắc giữa chốn đông người hay âm thầm nở tràn trề nơi rừng vắng, lũng sâu, hoa vẫn sống hết mình dẫu biết số phận ngắn ngủi:
Hảo hoa vô bách nhật
Nhân thọ vô bách tuế Nguyễn Du
(Hoa đẹp chẳng được trăm ngày
Người thọ không đến trăm tuổi)
Chính vì ngắn ngủi nên lại càng trân quý. Một cách giản dị mà mạnh mẽ thiên nhiên nói với ta về giá trị của hạnh phúc, của niềm vui và sự an lạc. Hãy ngắm đóa hoa kia, từng cánh, từng cánh mịn màng đọng những giọt sương long lanh trong nắng sớm để thấy lòng lâng lâng một niềm vui mới:
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay
(Trịnh Công Sơn).
Nụ cười và bông hoa. Nụ cười cần thiết cho tâm hồn như thế nào thì những bông hoa cũng cần thiết cho đời như thế ấy. Một sức khỏe tốt, một mái ấm tràn ngập tình thương yêu, một bữa ăn nóng sốt, một nụ cười trên môi và một bông hoa trên bàn, chừng ấy có lẽ đã đủ tạo nên cái gọi là hạnh phúc. Chợt nhớ câu thơ "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng" của Thôi Hộ, câu thơ thật đẹp nói về hoa và người. Trong thơ Việt Nam có một loài hoa - dù chỉ là loài hoa rừng không tên, đã trở thành "bất tử" với những vần thơ cũng tuyệt diệu và duyên dáng không kém của Quang Dũng:
Người đi châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa.
(Tây tiến)
Cái hình ảnh "trôi dòng nước lũ hoa đong đưa" ấy không hiểu sao cứ vấn vương và ám ảnh mãi trong ta từ thuở mới vừa biết mộng, biết mơ cho đến tận bây giờ? Đây, chỉ một bông cỏ nhỏ nhoi trong một bài thơ vỏn vẹn hai câu của Nguyễn Bính cũng đủ nói lên cái ám ảnh của một tâm tình đầy hoài vọng:
Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo em…
Hoa nở rồi hoa tàn. Thời gian cứ qua đi nhưng ký ức của một thời hoa bướm thì mãi còn lưu dấu và bất chợt một ngày quanh ta đầy ắp nỗi tiếc nhớ khôn nguôi:
Hoa và trái một đêm nào thức dậy,
Nghe mộng đời xao xuyến giấc xuân xanh...
Anh sẽ nhắc trong những tàn phai ấy,
Ðêm hoàng-lan thơm đến ngọt vai mình,
Ai sẽ biểu trong một lần trở lại,
Hoàng-lan xưa còn nức nở hồn anh .
(Mộng đời-Trần Dạ Từ)
Hoa thì vô tư nhưng con người thì đầy những toan tính vụ lợi. Chính vì vậy mà họ tự tạo bi kịch cho chính mình. Từng có một vương triều sụp đổ vì một loài hoa; một đất nước khác điên đảo vì chính loài hoa ấy (1) Trong những ngày này thành phố mù sương đang khoe mình lộng lẫy với muôn loài hoa tươi thắm. Những "không gian hoa" tạo thành những tấm thảm hoa khổng lồ vô cùng tươi đẹp. Hoa níu chân người, hoa mê hoặc ánh mắt, hoa mơn man những trái tim biết yêu cái đẹp...
Ngồi ở Mei Xuân Hương, khách có được một góc nhìn rất đẹp và thuận lợi để ngắm nhìn hầu như toàn bộ hoạt động nhộn nhịp ở cái "không gian hoa" bên hồ này. Từng dòng người, xe nườm nượp đổ về, không khí rộn rã, náo nức hơn cả Tết Nguyên đán. Đây là ngày hội của hoa mà cũng chính là ngày hội của người. Những festival hoa như thế này cho thấy vị trí ngày càng quan trọng của hoa trong cuộc sống. Có lẽ chưa bao giờ hoa được trân trọng đến thế. Phải chăng như chàng thi sĩ Rimbaud của nước Pháp, bây giờ càng nhiều người hiểu và đặt niềm tin nơi hoa? (2)
Tuy không đa cảm như nàng Lâm Đại Ngọc khi xưa từng nhặt những cánh hoa tàn đem chôn, thi gia Đỗ Phủ cũng từng hạ bút: "Một cánh hoa rơi cũng làm giảm đi vẻ đẹp của mùa xuân". Cần cảm nhận tinh tế được đến mức ấy, để càng nâng niu, giữ gìn từng bông hoa, giữ mãi mùa xuân cho thành phố thân yêu này.
Ngoài kia, từng dòng du khách bất tận vẫn đang đổ về thành phố ngàn hoa. Bất chợt, bỗng muốn hòa mình vào làn sóng người đông đúc ấy, cùng mở lòng ra để ngắm hoa, thưởng hoa và sống trọn vẹn, hết mình như những bông hoa tràn đầy sức sống kia.

(1) Một trong những vương triều của đế quốc Ốt tô man (Thổ Nhĩ Kỳ) đã sụp dổ vào thế kỷ 17, một phần vì quốc vương quá mê hoa tuy lip mà chểnh mảng việc trị nước, phần vì đã đưa ra những chính sách sai lầm, Vào những năm 1634-1637, cả đất nước Hà Lan như phát cuồng vì hoa tuy lip lửa- một loại hoa tuy lip trắng có những đường vân đỏ rực như ngọn lửa. Một củ hoa loại này có giá 10 000 florin, trong khi lương trung bình của một công nhân chỉ là 300 florin/năm. Vào lúc đỉnh điểm - năm 1637, một cây hoa tuy lip lửa có giá tương đương một tòa dinh thự 15 triệu đô la! Nhiều người đổ xô đầu tư vào hoa tuy lip để kiếm lời. thế nhưng sau đó giá hoa tuột dốc. Rất nhiều người Hà Lan phá sản trong vụ này. Người ta đổ tất cả tội lỗi lên đầu hoa tuy lip, đập phá nó vì cho nó là một loài hoa ma quỷ!)

(2) "Xác thịt, cẩm thạch, hoa, Vệ nữ, ta đặt niềm tin nơi các ngươi "-Soleil et Chaire- Rimbaud)

Không có nhận xét nào: