12 tháng 9, 2010

THEO SƯƠNG KHÓI BÊN TRỜI


Đêm mất ngủ em về khơi nỗi nhớ
Lời yêu thương ai nhỏ giọng thầm thì
Mắt em ấm giữa lòng anh buốt giá
Như ta chưa hề có cuộc chia ly

Trong ký ức vẫn là em thuở ấy
Dáng xinh tươi nhè nhẹ bước qua thềm
Để anh ước một ngày nao gặp lại
Nắm tay em nuột nhỏ ngón thon mềm

Em cứ bảo: “Hái cúc hoa xuống bói
Yêu, không yêu cho biết với tình nhau”
Anh cười mỉm, trêu em: “Đừng nóng vội
Con nít mà, biết thì được gì đâu!”

Ngồi kết lại ký ức nào xưa cũ
Phơi ân tình cho nắng sáng lên mau
Câu thơ nhói trái tim người cô độc
Biết bao giờ lành hẳn phía thương đau?

Đêm rất chậm giữa lòng anh giông bão
Vườn tình si chợt nở nụ em cười
Em xa lắm cuối chân trời tím thẫm
Bỗng thật gần như lửa ấm vừa khơi

Lòng ngóng đợi điều chi sao khắc khoải
Cung đàn buồn lỡ nhịp giữa đêm sâu
Tìm gương lược hôm nào em chải tóc
Vương giữa hồn anh mấy sợi tơ sầu

Men say uống có cần chi là rượu
Lời ngọt ngào cũng chếnh choáng, em ơi!
Chén thiên thai nhấp từng cơn ngọt đắng
Thả hồn bay theo sương khói bên trời

Không có nhận xét nào: