2 tháng 4, 2010

BỖNG DƯNG


Bỗng dưng trời đất nhạt nhòa
Nhìn đâu cũng thấy em và... mắt em!
Nhủ lòng thôi cố mà quên
Chao ôi! Nỗi nhớ càng thêm, càng đầy
Rưng rưng tiếc gió thương mây
Làm sao cho trọn mê say, hỡi người
Vành môi héo hắt nụ cười
Câu thơ thả xuống những lời xót xa
Đêm nào bước mộng em qua
Mắt ơi! Xin chớ như là …yêu thương!

Không có nhận xét nào: