5 tháng 4, 2008

TICH MICH




Ngất ngư ảo mộng thiên đường
Uống sao cho cạn ngọn nguồn xót xa
Cũng đành xác bướm, xương hoa
À ơi, cánh mỏng lụa là chóng phai
Này em mắt phượng, mày ngài
Cớ sao thăm thẳm để ai tiêu hồn ?
Tái tê cỏ uá hoàng hôn
Ơn sâu dù chỉ giọt sương hững hờ
Ô hay! Giây phút tình cờ
Mắt em vừa chạm bất ngờ tim anh
Cho nghe bát ngát tình trần
Cho quên đi kiếp phù vân vật vờ
Hồn hoa, xác bướm say mơ
Cười đi dù tiếng phỉnh phờ em ơi!
Một mai lá rụng về trời
Biết em có nhớ một đôi mắt buồn?
Chút tình như gió qua truông
Còn đây một tấm lòng suông rã rời ...
Tay nâng giọt lệ xanh ngời
Anh đi tịch mịch giữa đời chiêm bao

Tôi "rã rời" có lẽ vì em khiến tôi mỏi mòn, chợt gần gũi thoắt xa xôi khiến tôi không biết đâu mà lần. Có phải vì "hỡi ôi người đó ta đây" mà "nghìn trùng xa cách" nên trái tim tôi đau xót và hụt hẫng: Vài cánh xương hoa nằm ép trong thư rồi sẽ tan như bụi mờ. Vạt tóc nâu khô còn chút thơm tho, thả gió bay đi mịt mờ (Nghìn trùng xa cách-Phạm Duy)

Tôi an ủi chính mình rằng đời người phận mỏng cánh chuồn bằng tiếng à ơi như muốn ru mình qua hư ảo thời gian. Có lẽ nào em cứ mãi hững hờ với tôi? Có lẽ nào rồi tình cũng nhạt phai, chỉ còn lại một tấm lòng trơ trọi dưới trăng sao? Em ơi, sống trong đời sống cần có một tấm lòng nhưng với cuộc sống phức tạp hôm nay dường như một tấm lòng suông chỉ như một tiếng thở dài bất lực mà thôi. Có lẽ thế mà lòng anh thấy tịch mịch, nó còn đau đớn và u uất hơn cả nỗi cô đơn, bởi vì đó là nỗi cô đơn giữa đêm tối bao la, ta tha thiết gọi người mà mãi mãi người không nghe thấy ...

Không có nhận xét nào: