5 tháng 4, 2008

LAM MOT CUOC CHIA LY CO DE KHONG?


Không dễ cũng không khó. Một khi tình cảm đã trở nên miễn cưỡng
như một thứ bổn phận thì chia tay là một kết cục có thể thấy trước.
Vấn đề là ta có can đảm nhìn vào sự thật ấy không. Níu kéo mà làm gì, ta không thể như ai kia van xin người tình "Xin người cứ gian dối nhưng xin người đừng rời xa tôi". Đêm mất ngủ, ngày biếng ăn, cứ thẫn thờ
suy nghĩ, nghĩ suy đến mệt mỏi rã rời, hình bóng ai kia vẫn cứ ẩn hiện quanh đây như trêu như cợt. Buồn không? Đau không? Trái tim ơi !
Xin hãy cứng rắn lên! Tất cả đã thành dĩ vãng. Dĩ vãng ấy dù buồn hay vui
thì cũng là một quãng đời ta đã sống, sống hết mình với những tình cảm
chân thành nhất, đã cho đi và đã nhận lại những phút giây hạnh phúc và
đớn đau, thậm chí có cả những giọt nước mắt. Có cần phải nhớ mãi không?
Có cần phải quên đi không? Xin phó mặc cho thờ gian. Hãy giữ lại những gì
tốt đẹp nhất, dù chỉ là một nụ cười cuối cùng cho nhau...

ĐÊM
Lại một đêm mất ngủ
Ta ngồi như đá xanh
Mưa có thành thác lũ
Cuốn trôi dấu ân tình?

Có gì như là nhớ
Có gì như là quên
Có gì mà trăn trở
Cho tâm tư muộn phiền ?

Ai một thời nông nổi
Giật mình bỗng xót xa
Ai sống đời mòn mỏi
Mới thấu hiểu lòng ta ...

Người xa rồi, vô nghĩa
Chợt nghe gió lạnh về
Đêm hắt hiu một bóng
Giọng cuồng ca não nề!

Hỡi dòng đời muôn hướng
Đâu lối dành cho ta?
Ôi, lòng đời vô lượng
Tình người quá phôi pha!



Không có nhận xét nào: