28 tháng 4, 2009

HỎI EM TÌNH LÀ GÌ?



Tình là gì vậy hỡi em? Là sương khói chăng mà sao cứ mãi bàng bạc, vướng vít hồn ta, quẩn quanh trong từng hơi thở, đến trong giấc ngủ cũng lãng đãng không tan? Là tơ trời chăng mà nhẹ nhàng và êm ái vương vấn mãi tim ta, trói buộc thân ta thầm lặng mà bền chặt không ngờ? Là mật ngọt chăng mà sao bên cạnh vị ngọt ngào kia, giờ đây môi ta chát đắng mãi không thôi?
Bâng khuâng, lưu luyến, nhớ nhung, khóc cười, buồn đời, giận mình, đau đớn đến nát lòng…bao nhiêu thứ rối rắm ấy đến từng tuổi này ta mới nếm trải. Nhủ lòng cố quên thì lại càng thêm nhớ. Ta phải làm sao để xua đuổi hình bóng dịu dàng ấy ra khỏi tâm trí đã quá mệt mỏi và căng thẳng này? Ta đã sống tách biệt với thế giới này quá lâu, để rồi khi trở lại, ta choáng ngợp khi gặp em. Ngày em đến, trái tim hiu quạnh của ta bất chợt lỗi nhịp; trời đất quanh ta bỗng bừng lên một màu tươi sáng –thứ ánh sáng của một NIỀM VUI mà ta chưa từng biết đến! Có ai đó đã nói rằng "Khi yêu, người ta bỗng thấy đời lên sắc thắm", lẽ nào ta đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên?
Ta không biết tại sao ta yêu em, khi nào ta yêu em, giờ đây ta chỉ biết là ta ĐÃ yêu em, thế thôi! Nhưng như thế là ta đúng hay sai? Như thế là ta có tội chăng? Ta cũng là một CON NGƯỜI với một trái tim biết rung cảm kia mà! Em ơi! Có những lúc ta đã quên mất phận mình để đắm chìm trong những ngọt ngào hư ảo. Điều đau đớn là chính ta cũng biết như thế là HƯ ẢO kia đấy! Có lẽ nào sau hai mươi mấy năm qua ta vẫn chỉ là một gã thiếu niên mơ mộng, bồng bột với những tình cảm lãng mạn và phiêu bồng ngày nào, cho dù bệnh tật đã và đang dày vò ta đến cùng cực ? Hay là ta điên? Trái tim ta ơi! Lắm khi ta muốn mi cũng trở nên xơ cứng như xác thân này để không còn biết rung động trước một đôi mắt long lanh như tập trung hết ánh sáng từ bầu trời lung linh sắc nắng. Đôi mắt nai kia ơi! Sao em cứ mãi trong ngần và sâu thẳm khiến ta chẳng dám nhìn lâu. Chẳng phải là dòng sông nhưng em đã làm đắm hồn ta mất rồi. Có chiếc gàu sòng nào có thể vớt nổi mảnh hồn lang thang kia hở em? Ta biết phải làm sao đây? Ta đâu muốn là người vô cảm nhưng giá như ta là người vô cảm thì đã không khổ đau thế này!

Không có nhận xét nào: