17 tháng 4, 2009

Bạch Lan trong giấc mơ tôi


"We are such stuff
As dreams are made on,
And our little life
Is rounded with a sleep"

(Ta cũng như giấc mộng
Cùng chất liệu dệt thành
Và đời người nhỏ bé
Gói tròn: Giấc chiêm bao )

(Shakespear-The Tempest)

Giấc mộng này đi qua, nhưng giấc mộng khác sẽ đến và hồi sinh. Chỉ có Niềm tin là đáng nuôi dưỡng khi bóng tối vây phủ trên giấc mộng loài người.

(Erich Maria Remarque - A Time to Love, A Time to Die)



Có lẽ là may mắn, nếu còn có những giờ phút lặng lẽ yên bình của riêng mình- niềm bình yên khi những thú vui phù du đã tàn. Có những lúc ta bám víu vào sự nhộn nhịp của những người xung quanh để quên sự cô đơn cùng cực. Mọi cái chỉ tạm giúp ta quên chính ta-hiện thân của nỗi cô đơn, khi ta hoà vào mọi người. Nhưng lúc không còn ai, một mình ta với cơn đau, một mình ta với nỗi buồn sâu thẳm và một mình chợt nghe nỗi niềm nào đó đầy ắp, chống chếnh trong tim. Ôi, những phút tàn tiệc của đời sao luôn mang đến giữa lòng ta một nỗi xót xa kỳ lạ. Một dự cảm mong manh mà bền chặt: Tất cả rồi đều sẽ kết thúc.

Ta vẫn biết mọi điều không thể tính bằng ngày tháng. Thế nhưng lòng vẫn thấy bàng hoàng khi ba mươi năm đi qua như chỉ trong thoáng chốc. Như một giấc mơ. Từng ấy thời gian, từng ấy tháng năm đi về đâu? Đã bao mùa dã quỳ trổ hoa vàng rực rỡ trên những con đường ngày xưa chưa một lần ta trở lại? Mà hoa ơi, dẫu có về thăm lại thì ta biết tìm đâu những đóa hoa vàng của một thời vụng dại? Vậy đấy, ta vẫn cứ khắc khoải với những “bất khả” ở cuộc đời này cho dù biết như thế là vô ích . Ta vẫn mộng và hoài mộng dù biết thế chỉ là phù phiếm ...

Đêm qua ta mơ thấy một nhành lan trắng muốt; những cánh hoa mịn màng trắng trong rung rinh trong gió, màu trắng tinh khiết ấy như khẽ chạm vào và lay động cả trái tim ta. Bất giác một sự ngưỡng mộ và trìu mến khiến ta cúi xuống định hôn vào hoa nhưng môi ta vừa đưa tới thì hoa bỗng lùi xa. Bỗng dưng hoa hóa thành một người con gái xinh đẹp. Da em trắng ngần. Em mặc một bộ quần áo màu trắng, phiêu phất mơ hồ như mây, như sương khói. Khuôn mặt trông nghiêng thanh tú, cánh mũi thẳng, đôi mắt long lanh dõi theo ta như giận, như hờn, như quan tâm, như lưu luyến. Ta chơi vơi giữa một trời huyền ảo, tình mộng ý thơ mà lòng bàng hoàng thảng thốt. Em là ai? Là người con gái của một thuở thiếu thời ta từng thêu hoa dệt mộng? Là nàng tiên của một thời diệu kỳ cổ tích mà ta từng mê say? Em ngồi đó, ngời sáng vẻ trắng trong thánh thiện đến nao lòng khiến tim ta choáng ngợp. Bỗng chốc ta quên đi thân phận vật vờ và chỉ còn thấy hình ảnh của em rực sáng đến từng góc khuất u ám của hồn mình...

Nhưng ... có tiếng thì thầm từ đâu đó nhắc nhở ta rằng giữa ta và em là một khoảng cách mênh mông vời vợi. Là khoảng cách của năm tháng, khoảng cách của một đời ấp ôm nhiều vọng tưởng mà tay trắng vẫn hoàn trắng tay? Hay đó chính là khoảng cách của vô tận thời gian, của vô tận không gian mà trời đất đã sắp bày để ta tìm thấy em trong muộn màng ngang trái? Cả một thời tuổi trẻ của ta đã trôi qua cùng với những năm tháng vật vã, đớn đau trên giường bệnh. Tuổi thanh xuân của em đang bừng nở giữa đất trời bao la. Em- đóa hoa trắng ngần lung linh sắc màu thánh thiện. Ta- chiếc lá úa vàng một ngày cuối đông còn nuối chút nắng chiều sắp tắt! Làm sao ta có thể tới gần em? Làm sao ta chạm được vào em? Làm sao ta có thể biết có mảnh bóng hình nào của mình vương vấn trong đáy mắt em chăng?

Bạch Lan hỡi! Một đời thôi đã lỡ
Tình mênh mông chợt nhói buốt trái tim

Trái tim ta ơi! Sao còn mãi khắc khoải đớn đau đến thế?! Bến nào là bến bờ Hạnh phúc dành cho ta? Vì sao đã mệt nhoài mà lòng còn chưa tìm được chút bình yên? Ta đứng đó mang linh hồn một tượng đá với nỗi đau riêng trong tâm, với mất mát trong hồn, một vết thương có lẽ chẳng bao giờ lành ...

Xưa Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm, tỉnh dậy ngẩn ngơ tự hỏi "Không biết trong mơ Chu hóa thành bướm hay trong mơ bướm biến thành Chu?" Còn ta, ta không cần biết em là hoa hóa thành người hay là người biến thành hoa. Dù là ai em vẫn là kết tinh của tất cả những gì ta khát khao và say đắm...
Giấc mơ ấy phải chăng là một thoáng tự an ủi mình khi được gặp lại những gì trong tâm mình thường luyến nhớ? Ừ, thì ta vẫn hằng nhớ về em đấy thôi, đóa Bạch Lan của ta ơi!

Đã biết chẳng thể trăm năm
Đã biết chỉ là thoáng chốc
Xin nhỏ xuống đôi hàng lệ ngọc
Và cúi xin thâm tạ ơn Đời.

Tạ ơn đời vì còn được nhìn thấy em, còn được mộng về em. Với ta như thế cũng đã là may mắn lắm rồi. Giờ đây sau những thất vọng về sự chật hẹp của lòng người, ta không mong gì hơn là tìm được chút bình yên trong tâm hồn đã mang quá nhiều chua xót. Xin em hiểu cho ta. Và...nếu có thể, xin em một nụ cười tha thứ.

(Đà Lạt – Những ngày mưa đầu mùa)

Không có nhận xét nào: