8 tháng 11, 2008

TƯỢNG ĐÁ VÀ CHIM KHUYÊN



Giữa bốn bề cổ tích
Tượng đá đứng trầm ngâm
Mắt trông về xa vắng
Tưởng chừng đã trăm năm

Có chú vành khuyên nhỏ
Tình cờ ghé bên vai
Mắt tròn xoe nghiêng ngó
Như là xót thương ai

"Đá ơi! Sao buồn thế?
Một đời phủ rêu xanh
Giọt sương hay giọt lệ
Ứa trên mi long lanh?"

Chim thì thầm an ủi:
"Tôi sẽ ở bên người
Ta cùng nhau bầu bạn
Sớt chia những buồn vui"

Ríu ran lời chim hót
Rạng rỡ ánh mặt trời
Lá reo và hoa nở
Dường như đá mỉm cười ...

Bỗng một chiều trở gió
Chim thấy nhớ mặt trời
Chỉ một lời từ biệt
Tung cánh vào xa xôi

Đá âm thầm đứng đó
Mắt dõi vào xa xăm
Có điều gì nứt rạn
Giữa lòng đá âm âm

Ngày lại ngày tiếp nối
Đá mòn mỏi đứng trông
Lớn dần theo năm tháng
Những vết chém hư không...

Rồi một ngày xa lắm
Chim về thăm bạn xưa
Tượng đá giờ đã nát
Nằm rũ mình dưới mưa

Có vật gì lóng lánh
Giữa đống đá rêu phong
"Dường như là hạt ngọc?"
Chim ngạc nhiên đứng trông

Nghe chừng trong hơi gió
Lời đá xưa thì thầm:
"Chim ơi! Tim tôi đó
Đã hóa ngọc-thương-tâm"

Chim nghẹn ngào nuốt lệ
Ngậm ngọc bay lên trời
Từ trái tim nhỏ bé
Từng giọt máu hồng rơi

Không có nhận xét nào: