4 tháng 2, 2009

GIỮ HỘ ANH HƯƠNG MÙA XUÂN, EM NHÉ!


“Tôi không biết tình yê
u có thể đến nhanh như vậy, cho đến khi tôi nhìn vào mắt em. Lần đầu tiên và tôi biết nó đã là mãi mãi. Người ta bảo những gì đến nhanh thường không bền vững. Nhưng với tình yêu này, tôi biết sẽ không gì thay đổi, cho dù một ngày kia em sẽ bỏ tôi ra đi. Tôi sẽ đi tìm dù em ở bất cứ nơi đâu. Vì tôi muốn em biết rằng tình yêu của tôi là mãi mãi”
(Trích truyện ngắn “HƯƠNG MÙA THU” của Nguyễn Thị Châu Giang)

Đã bao năm mùa xuân đến cùng tôi trong cảm giác cô đơn trống trải. Có những cái Tết tôi loanh quanh từ nhà ra ngõ rồi trở vào nằm lì trong phòng lắng nghe tiếng xôn xao từ phố xá vọng về, lắng nghe tiếng cười đùa đâu đó để biết rằng mùa xuân đang đến và mọi người đang vui. Cứ thế nhiều mùa xuân âm thầm và lặng lẽ đi qua đời tôi. Thỉnh thoảng có người quen gọi điện hỏi "Ăn Tết vui không?" Tôi đành trả lời qua quít "Cũng bình thường". Nếu như lúc ấy người ta lại hỏi tôi về không khí đón Tết của Đà Lạt, có lẽ tôi phải thú nhận là không biết, bởi vì có mấy khi tôi ra ngoài dạo phố. Dù ở Đà Lạt tôi vẫn thấy mình xa Đà Lạt nhiều lắm...

Mùa xuân này là mùa xuân đầu tiên tôi có em, được ở bên em và cảm nhận thế nào là một mùa xuân đúng nghĩa - mùa xuân của yêu thương và hạnh phúc. Em ơi, em có nghe không, gió xuân đang mơn man thổi, em có thấy không nắng xuân đã tràn trề rót mật khắp đất trời, em có cảm nhận hương mùa xuân dạt dào trong từng hơi thở khi ta trao nhau những nụ hôn nồng nàn nhất? Đây, chén trà thơm đã rót đầy rồi, này người yêu dấu của tôi ơi, mời em nâng chén mừng mùa xuân đang tới giữa hồn ta ướp đầy nắng gió thênh thang ...

Em ơi, giây phút giao mùa thiêng liêng và trầm lắng đã đến. Ta đã trao nhau những lời chúc tốt đẹp và chân thành nhất. Tay nắm tay nhau mà nguyện ước lứa đôi cho yêu thương tràn ngập con tim. Khi em nép vào lòng tôi đầy tin cậy, tôi có thể nghe cả nhịp đập từ trái tim yêu thương của em, ngửi được hương tóc em hòa lẫn trong hương xuân nhẹ nhàng thanh khiết. Từ kiếp nào tôi đã vương mang hình bóng của em để rồi giờ đây, từ một người con gái xa lạ em bỗng trở thành một nửa đời tôi? Có lẽ từ kiếp nào nghĩa nặng tình sâu, duyên nợ đắp bồi nên bây giờ ta mới tìm được ra nhau chứ nào phải tình cờ như mây gặp gió. Em ơi! Với tình yêu của em tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này...

Bây giờ em đã lại rời xa tôi trở về với công việc thường ngày. Em đi, dường như mang cả mùa xuân theo cùng khiến bầu trời quanh tôi bỗng ảm đạm và lòng tôi chùng xuống, thẫn thờ ngơ ngẩn ra vào. Rồi mùa xuân sẽ lại qua đi, như đóa hoa kia rồi cũng sẽ úa tàn nhưng tôi tin tình ta mãi mãi không phai phôi...
"Hãy giữ hộ anh hương mùa xuân, em nhé!"
̀

Không có nhận xét nào: