20 tháng 12, 2009

Hand in Hand - vở ba-lê tuyệt vời của cặp nghệ sĩ khuyết tật


“Tôi đã khóc vì không có giày để đi, cho đến một ngày tôi nhìn thấy những người không còn chân để mang giày”- Hellen Keller

Từ khoảng tháng 8 năm 2007, một video clip múa ballet mang tên “Hand in Hand” của một cặp nghệ sĩ khuyết tật người Trung Quốc đăng trên Youtube đã làm xúc động hàng triệu người xem. Tờ China Daily viết:
“Hai ngôi sao mới đã chói sáng đầy bất ngờ từ cuộc thi khiêu vũ của CCTV. Hand in Hand, được biểu diễn bởi cặp nghệ sĩ khuyết tật Li Ma Và Zhai Xiaowei, đã làm người xem xúc động vì tài năng và sự cống hiến hết mình của họ.

Cả hai nghệ sĩ đều bị mất một phần thân thể do tai nạn xe hơi; Li Ma bị mất tay phải còn Zhai Xiaowei bị mất chân trái. Phía sau những động tác biểu diễn tuyệt vời làm kinh ngạc người xem là sự tận tụy quên mình vì nghệ thuật.”

Li Ma, 30 tuổi, là con út trong một gia đình công nhân ở Trú Mã Điếm, tỉnh Hà Nam, Trung Hoa. Cô gái xinh đẹp này bị mất tay trong một tai nạn xe hơi năm 1996 khi đang là một diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp đầy triển vọng. Khi ấy cô mới 19 tuổi. Người bạn trai khôi ngô từ bỏ cô khiến cô tuyệt vọng và đã tìm cách kết liễu cuộc đời, nhưng may mắn là cha mẹ cô kịp thời cứu được. Tình thương của cha mẹ đã cho cô nghị lực để tiếp tục sống. Cô đã học cách sống độc lập. Cô học và viết chữ Hoa thật đẹp bằng tay trái và làm được nhiều việc kể cả chải mái tóc mà cô đã phải cắt ngắn từ ngang eo thành ngang vai. Cô học nấu ăn, giặt quần áo. Và cô đã mở một hiệu sách nhỏ vài tháng sau đó.
Năm năm sau, Lima được mời tham dự cuộc thi Biểu Diễn Nghệ Thuật Đặc Biệt cho người khuyết tật và đoạt huy chương vàng.

Năm 2002, một thanh niên đẹp trai kém cô 5 tuổi tên là Tao Li, đem lòng yêu cô say đắm, nhưng cô tránh mặt anh vì sợ bị tổn thương lần nữa.
Sau khi cô biến mất ở Bắc Kinh, Tao tìm kiếm cô khắp nơi bất chấp sự phản đối và nhạo báng của cha mẹ cô. Sau cùng anh tìm được cô đang múa tại một quán bar. Từ đó họ không xa nhau nữa. Khi bệnh Sars hoành hoành họ túng quẫn vì các nhà hát đóng cửa. Năm 2004, anh xin được giấy phép làm người đại diện hợp pháp cho cô và cố gắng giúp cô phát triển nghệ thuật biểu diễn độc đáo của cô. Vào một đêm tuyết rơi giá buốt, khi cả hai đang co ro trong một đường hầm chờ sáng để đón xe buýt sau một ngày dài phụ diễn tại một điểm chiếu phim, cô đột nhiên muốn múa trong tuyết với anh.Trước đây cô đã dùng điệu múa của mình để kể cho anh câu chuyện của đời cô, và lần này, anh chợt nhận ra đây chính là tài năng độc đáo của cô.

Tháng 9 / 2005, Li gặp một người thanh niên – Zhai Xiaowei , đang được huấn luyện để dự thi đua xe đạp tại Thế Vận Hội Đặc Biệt cho người khuyết tật. Xiaowei chưa từng múa trước đó. Năm 4 tuổi, anh trèo lên một chiếc xe máy cày ngã xuống và mất một cẳng chân trái . Khi đó bố anh hỏi anh có sợ không vì bác sĩ sẽ cưa chân anh. Cậu bé Zhai Xiaowei không thể hiểu được cuộc đời mình sẽ khác biệt thế nào nên trả lời không. Khi người cha hỏi cậu có sợ những trở ngại và khó khăn trong đời, cậu hỏi lại: Trở ngại và khó khăn là gì? Chúng có ngon không? Người cha cười mà ứa lệ: “Có, chúng giống như những cây kẹo con ưa thích” rồi lau nước mắt trả lời tiếp:
“Con chỉ cần ăn những thứ ấy một lần một miếng.”

Lớn lên Zhai Xiaowei rất lạc quan, giỏi điền kinh và có tính hài hước. Anh thử tập nhảy cao, nhảy xa, bơi, lặn và sau cùng quyết định chọn môn xe đạp. Huấn luyện viên tin rằng anh sẽ dành được 2, 3 huy chương tại cuộc thi Olympic Đặc Biệt của Trung Quốc.
Thoạt đầu Zhai Xiaowei không hiểu làm thế nào anh có thể múa khi anh chỉ còn một chân, vì thế Li mời anh đến xem cô biểu diễn khúc ba-lê “Tay Trong Tay“ với một nam nghệ sĩ khác. Khi xem cô biểu diễn, anh cảm thấy rằng mình đang được xem một tâm hồn mạnh mẽ và thuần khiết biểu diễn tuyệt vời trên sân khấu và đồng ý thử. Li và Tao đối xử với anh như với người em trai và họ sống chung một nhà trong hơn một năm khổ luyện.

Không ai có thể tưởng tượng được những khó khăn và chướng ngại họ phải đương đầu. Anh chưa từng biết gì về múa, trong khi cô lại là người cầu toàn. Với người lành lặn bình thường, cũng cần rất nhiều quyết tâm và kiên trì mới có thể luyện tập và biểu diễn vũ ba lê. Huống chi đây là một bộ đôi khuyết tật? Chúng ta có thể hình dung được những vất vả, gian khó, bao nhiêu mồ hôi và nước mắt đã đổ xuống sàn tập của họ. Chỉ một động tác buông (drop) cô xuống, thật đáng kinh ngạc và ngưỡng mộ, anh đã làm cô ngã trên sàn cứng hơn 1000 lần.
Để có một bước chuyển qua phải, họ bắt đầu tập lúc 8 giờ sáng và đến hơn 8 giờ tối chỉ tập được một điệu duy nhất.
Tất cả những gì họ làm là luyện tập ngày đêm, từ sáng đến tối từ 8 giờ sáng đến 11 giờ khuya mỗi ngày, dưới mọi thời tiết cho đến khi họ hết sạch tiền vào đầu năm 2007. Tháng tư năm đó, họ đã bước vào vòng chung kết cuộc thi, đã thắng được 7000 đối thủ trong cuộc thi Vũ Ba Lê Truyền Hình Cáp Trung quốc.
Đấy là lần đầu tiên cặp nghệ sĩ khuyết tật này dự thi biểu diễn. Họ đoạt huy chuơng bạc với số điểm là 99, 17, cùng với điểm bình chọn cao nhất của khán giả.

Mời các bạn xem phần biểu diễn độc đáo và đầy xúc động của cặp nghệ sĩ khuyết tật có nghị lực phi thường này với khúc ba lê Tay Trong Tay (Hand in Hand)

Không có nhận xét nào: