10 tháng 5, 2010

Một ngày


Một ngày Đà Lạt, một ngày là cả bốn mùa. Sớm tinh sương, ngày bắt đầu với làn gió xuân tinh khôi, thoáng làn sương mờ tỏ bóng dáng ai. Trời se lạnh để chợt thèm hơi ấm một bàn tay, để nụ cười e ấp thoáng qua cũng mang lại một trời xuân nồng nàn. Trưa, trời tuôn nắng hạ cho giọt mồ hôi ai long lanh, nắng tràn trề trên lối nhỏ, chiếc lá nằm im hơi giữa một trời vắng gió. Rồi chiều buông níu gọi bước chân thu. Nắng chiều nhuộm vàng không gian trầm lắng để nghe hương thu lồng lộng về trong hơi gió và trong tâm tưởng. Ngắm vẻ đẹp của thu, lắng nghe hơi thở của thu, có cần chăng lời nói? Nồng nàn mà hiu hắt thu đến rồi đi trong lặng lẽ. Khi đêm xuống, mùa đông lạnh lẽo trở về, đốt lên ngọn lửa hồng để suởi ấm, ánh lửa lung linh trên từng gương mặt. Và từng ánh nhìn như đang muốn soi tỏ lòng nhau...tưởng như vừa đốt lên ngọn lửa trong trái tim...

Một chiều sau mưa, đi dưới hàng cây, vài cơn gió thoảng qua...Trên cao, lá reo mừng ca hát, những giọt mưa lá rơi nhè nhẹ, buông mình tan vỡ trên vai, trên tóc, tưới xanh cho đất quê hương. Con đường đẹp quá, dáng cong cong lượn quanh quất núi đồi, nghe chừng đâu đây áo xưa vẫn long lanh màu lụa, tiếng gót chân thiếu nữ còn vang vọng bước kiêu sa. Cây lá vẫn ngát xanh, nhựa sống vẫn đang cuồn cuộn sinh sôi trong từng khoảnh khắc thời gian...Và không gian ươm tình lên đầy trong ngây ngất gió. Chợt nghe tim sóng sánh như ướp đầy men say, giữa hồn từng đợt sóng ngả nghiêng, chơi vơi, vời vợi, mênh mang...

Cơn gió thoảng qua, không khí mát dịu đến mê người, gió đùa vui với từng chiếc lá, lá đong đưa, lăn mình theo gió. Những tia nắng mang đầy sức sống tung tăng bay lượn, gieo làn hơi ấm, reo vang lời gọi tình yêu trong vũ trụ mê say. Đâu đó, có những đôi mắt ngời sáng long lanh trong nắng lụa tinh khôi. Đâu đó, có những nếp nhăn hằn sâu thêm giữa bụi đường nắng gió.

Ngắm và nghĩ để càng thấu hiểu chính cái vô thường là nét đẹp kỳ diệu của vũ trụ, qua sự đổi thay, nghe ra có lời thiên thu réo gọi, thấy cả những cội rễ sâu xa từ quá khứ tỏa về, và cả những hạt giống của tương lai đang dịu dàng hé mở, tất cả, tất cả là những hiện thực nhiệm màu bừng sáng theo từng nhịp thở ta mang.

Mỗi ngày, thức dậy với tia nắng đầu tiên, tất bật, vội vã chuẩn bị để đến nơi làm việc. Ăn vội, có khi đi mà không kịp uống, đôi lúc giật mình nghe trái tim đập dồn dập, căng đau theo từng bước chân vội vã. Con đường đến chỗ làm đi ngang hồ Xuân Hương đang nằm phơi mình trong gió bụi, mỗi lần đi qua lại bùng lên nỗi khát khao mong đợi ngày nước về cho hồ lại tươi xanh. Bên trái là Thủy Tạ, Thanh Thủy, giờ không còn "Thủy" nên trông lạc lõng, chơ vơ đến tội nghiệp. Bên phải là nhà hàng Mei Xuân Hương, có lẽ nhờ ẩn mình dưới đồi thông nên không bị ảnh hưởng nhiều. Thấp thoáng giữa vòm cây xanh, những chiếc dù đỏ vẫn còn duyên dáng lắm.

Mỗi ngày, đến chỗ làm, đón nhận câu chào, nụ cười tươi tắn của những nam nữ phục vụ - những đồng nghiệp nhỏ tuổi như món quà đầu tiên trong ngày, thấy lòng vui hơn. Cả buổi sáng đánh vật với chiếc máy vi tính, với những bài viết, rồi lại chuyển sang loay hoay với những số liệu trong đống sổ sách của cô bé kế toán, trưa nằm ngủ với những chập chờn mộng mị trên sàn gỗ cứng ngắc, trong cái nóng hầm hập từ trên mái tỏa lan, có ngày chưa đến 12 giờ đã đói run người, có ngày 2 giờ chiều mới ăn trưa, một mình, lặng lẽ...Đôi lúc thấy mình hãy còn hạnh phúc hơn nhiều người, nhưng nhiều khi lại thấy mình thật tội nghiệp. Và cảm giác mệt mỏi vẫn thường xuyên đeo đẳng. Chỉ muốn nằm xuống và ngủ, một giấc ngủ bình yên vĩnh viễn không còn thức dậy. Nhưng rồi vẫn phải đứng lên và tiếp tục công việc dở dang.

Mỗi ngày, rời nhà lúc bình minh, quay về khi trời đã tối mịt. Ngày cứ qua đi, tháng cứ qua đi, dẫu biết ở nơi xa kia, em cũng đang khắc khoải đợi chờ giây phút sum vầy, nhưng làm sao biết được còn phải chờ đợi đến bao giờ?

Đôi lúc, giữa chốn đời bụi bặm, lắng nghe tâm hồn dường như đang chai sạn theo tháng ngày, bỗng sợ một ngày mình không còn có thể cảm xúc với nụ cười của nắng, tiếng hát của mưa, lời ru của gió, hoặc có khi chỉ là tiếng thì thầm vô ngôn của sự tĩnh lặng... Sợ mình thờ ơ với một nụ cười, quay lưng trước một cảnh đời cơ cực, nước mắt không còn nhòe mi trước những mảnh đời bất hạnh nhỏ nhoi. Nên phải ngẫm, phải viết, phải trải lòng ra chứ không thu cất lại. Vì nỗi sợ đánh mất mình.

Mỗi ngày chỉ cầu mong bình an cho gia đình, cho mình, cho người ta yêu thương dầu vẫn biết rằng cuộc sống vốn vô thường.

Mỗi ngày là bốn mùa, mỗi ngày là một đời.

.

Không có nhận xét nào: