12 tháng 6, 2010

Chiều mưa tháng sáu


Tháng sáu. Trời bắt đầu nhiều mưa. Chiều nay cũng thế, mưa rơi như sương giăng mờ đỉnh núi. Đứng bên cửa kính nhà hàng Mei Xuân Hương, tôi ngắm nhìn những giọt mưa giăng ngang trời và hoa lá nép mình ngả nghiêng trong gió. Ngoài kia, những chiếc bàn trắng trống trơn loáng nước. Những chiếc dù xếp lại như những hình nhân cao gầy co ro. Khách hàng phần lớn đã dời lên lầu, chỉ còn vài người ngồi lại dưới cơn mưa. Trong những ngày mưa như thế này, tuy khách không nhiều nhưng nhân viên phục vụ nơi đây vất vả hơn lúc trời nắng ráo vì phải "chạy" mưa.
Những giọt mưa tinh khiết từ trời cao đang gột sạch những bụi bặm trần gian. Giọt mưa trên lá xôn xao. Cây lá mượt mà xanh ngát. Xa xa thành phố nằm yên bình với những con đường nhỏ vắng xe cộ lại qua. Chợt một cánh chim lạc bầy chấp chới bay trong trời chiều bạt gió. Bỗng nhớ lúc sáng sớm trên đường đi làm, xe đi ngang chợ, thấy một bà cụ tóc bạc phơ, tay xách giỏ co ro đứng bên vệ đường, đôi mắt buồn bã và cô độc mà cũng đầy vẻ ngóng trông. Ánh mắt bơ vơ và mái tóc trắng màu thời gian ấy, không hiểu sao lại hiển hiện trước mắt tôi trong cơn mưa chiều nay. Ôi, những giọt mưa trên lá, xin cuốn trôi đi những bụi bặm đời thường, những đau thương nhọc nhằn, để tóc mẹ già chớp mắt đừng bạc trắng với thời gian...
Chiều nay Peter lại đến, vừa phủi những hạt mưa vương trên áo vừa mỉm cười đáp lại lời chào của mình cũng bằng một câu tiếng Việt: "Xin chào" hơi lơ lớ. Cố gắng trò chuyện với ông bằng tất cả vốn từ tiếng Anh có được, dù cứ lúng ta lúng túng tìm từ, nhưng người đàn ông Thụy Điển cao tuổi và lịch lãm ấy vẫn kiên nhẫn khuyến khích mình nói thêm. Từng gặp nhau đã nhiều lần và chỉ toàn nói chuyện xã giao, hoặc cùng lắm là về Đà Lạt, về con đường sắt răng cưa bị phá đem bán sắt vụn, về những điều khiến thành phố nên thơ này trở thành một Shangri - La-thiên-đường-đã-mất, nhưng không hiểu sao chiều nay Peter hỏi mình rất kỹ về chuyện bệnh tật và tỏ vẻ đầy thông cảm. Trong một chiều mưa như thế này, một câu chào, một bàn tay nắm nhẹ, một ánh mắt quan hoài cho dù là của ai, cũng đủ làm ta ấm lòng và làm dịu đi những ưu phiền...
Rồi cơn mưa cũng ngớt dần và chuyển thành mưa bụi. Giọt mưa chỉ còn nhỏ li ti, phơ phất trên lá, bám vào tóc, vương nhẹ trên má, trên tay như những lời thủ thỉ dịu dàng. Đi thong thả trên con đường vương xác lá, cái lạnh của một chiều mưa phố núi càng làm sâu thêm nỗi nhớ một người ở xa...
Sau cơn mưa, cây lá xanh vời vợi và bên những lối mòn, những đóa hoa mơn mởn nghiêng mình đong đưa trong gió nhẹ. Ngửa bàn tay hứng giọt mưa cuối cùng còn sót lại trên lá, bất chợt nhận ra mình vẫn còn yêu mưa nhiều lắm. Nhớ thuở mười lăm, từng dầm mưa đi lang thang trên đường vắng một mình, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp không dứt trên mũ áo mưa, cứ đi như thế, chỉ để thỏa mãn cái an nhiên tự tại khác biệt với bạn bè đồng trang lứa, mặc kệ những ánh mắt đầy ngạc nhiên của họ...
Trời dần tối. Những cô bé nhân viên hết ca, gọi nhau í ới, chở nhau trên những chiếc xe máy phóng vút qua cổng để về nhà hay chỗ trọ. Cảnh thật bình thường nhưng cũng thật đầm ấm. Một ngày cũ đang qua, nhưng ngày mới rồi sẽ tới, để sống, để làm việc và để yêu thương. Vâng, cũng hy vọng rằng một ngày mai tươi sáng rồi sẽ đến, chỉ cần ta dốc lòng chờ đợi.
Đêm xuống. Đêm cao nguyên lạnh dài mênh mông. Những ánh đèn vụt qua con đường trước nhà hàng. Mặt hồ Xuân Hương bị xả cạn nước như một vũng lầy lẻ loi, ngơ ngác, mặc cho hoa đèn soi bóng sáng lung linh. Đời ta có khi như vũng lầy kia? Vẫn biết đã sống trên đời này là chấp nhận buồn vui, khổ đau và hạnh phúc nhưng lắm khi cứ suy nghĩ vẩn vơ về bệnh tật, về phận người, về những buồn vui bây giờ và cát bụi mai sau. Hôm kia có người hàng xóm gốc Huế vừa mất. Mấy hôm nay tiếng trống "thùng thùng" khi có người đến phúng viếng nghe cứ rền cả tai và nặng trong lồng ngực. Thấy đời mình sao quá chông chênh!
Đời người thoáng còn, thoáng mất mà sao nhiều người cứ mãi sân si? Xã hội bây giờ dường như ngày càng đầy bất trắc, dối trá, lọc lừa, ngày nào đọc báo cũng toàn những tin đâm chém, cướp của, giết người làm người ta thêm mệt mỏi. Cứ phải dặn lòng, hãy rũ bỏ những chán chường kia đi. Dẫu sao thì những cơn mưa mát lành vẫn còn bên ta, cỏ vẫn ngát xanh bên đồi và tình người vẫn còn ấm áp trong tim. Mong sẽ có những tháng ngày thật bình yên dù người thân yêu ở bên ta, hay vẫn đang nghìn trùng xa cách. Hãy thương nhau dài lâu người nhé!
Có những ngày tháng hạ, cây lá se buồn, tôi nguyện lời thì thầm “Lạy trời mưa xuống …”, mưa xuống cho nước đầy và tình người dành cho nhau cũng đầy như nước.

Không có nhận xét nào: