28 tháng 8, 2008

MẸ LÀ ƠN PHƯỚC CỦA ĐỜI CON


MÁ LÀ ƠN PHƯỚC CỦA ĐỜI CON

Hãy thương yêu mẹ hết lòng, săn sóc ân cần, hầu hạ trìu mến, nhất là khi mẹ già yếu, bệnh hoạn xấu xí bẩn thỉu. Hãy nhớ lại thuở mình còn nhỏ, mặt mũi chưa được trơn láng như hiện giờ, ỉa đái ngay trên mình mẹ, và khi lên năm lên mười mẹ phải nhịn phần mẹ để mua món ăn ngon, sắm cái áo đẹp cho mình. Hãy xúc động sụt sùi mà cầm tay mẹ, nhìn mặt mẹ, theo dõi bước đi dáng ngồi của mẹ. Không như tấm lịch đẹp treo tường, tấm năm sau sẽ thay tấm năm trước, không như cái bàn gỗ mộc sẽ đứng mãi đó nếu ta không tự ý phế bỏ. Mẹ thì không, dẫu ngó vững chắc nhưng sự sống vốn rất dễ rung rinh, chẳng chóng thì chầy, rồi cũng tới một ngày -- thậm chí có thể chỉ trong thoáng chốc -- ta sẽ chỉ còn thấy được mẹ trong trí nhớ.


(Võ Hồng )

Má ơi! Từ một hạt bụi nhỏ nhoi nào trong vũ trụ bao la, con đã đến nơi này, được ấp ủ chở che, được sinh ra từ lòng má dào dạt yêu thương, được chen chân góp mặt với đời, dù đời đã lắm khi cho con những đau đớn, xót xa. Từng ngày, từng giờ con ngỡ ngàng khám phá thế giới rộng lớn quanh con, để thấy mình bé nhỏ, yếu đuối vô cùng nhưng vẫn đầy một niềm tin tưởng, bình an và hy vọng vì lúc nào bên con cũng có bóng dáng yêu thương, bàn tay chở che, chăm sóc của má. Má luôn là điểm tựa cho con trước những mưa gió, bão giông của cuộc đời. Má mở lòng đón nhận con bằng tình thương bao dung, rộng lớn như biển cả, không phàn nàn, không trách móc, không chê bai hắt hủi, cho dù con chẳng may sớm mang nặng đau đớn, tật nguyền. Dù nghèo khó, dù vất vả sớm hôm tảo tần nuôi một đàn con nheo nhóc đã sớm thiếu vắng đôi vai vững chãi chở che của một người cha, má vẫn âm thầm chịu đựng. Với con, má chính là hiện thân của đóa hoa Từ bi, một đời dâng tặng hết những dịu dàng cho chúng con. Má cũng chính là hiện thân của đóa hoa Hỷ xả đem đến cho đời con những giọt sương trong mát của Chân - Thiện - Mỹ, dạy cho con biết cách trao tặng và thứ tha. Không tính toan hơn thiệt, không ngần ngại, đắn đo, má cho con tất cả những gì má có. Má là hiện thân của đóa hoa Tâm sáng trong, má dạy cho con biết ý nghĩa của hai tiếng yêu thương, cho con hiểu thế nào là sự hy sinh cao cả. Có má trong đời này, được ở bên má mấy mươi năm trời với con là một ơn phước lớn lao. "Trong vũ trụ có lắm kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời nhất vẫn là trái tim người mẹ". Vâng, má chính là kỳ quan đẹp nhất hiện hữu giữa lòng con đó, má ơi! Từ nhỏ con đã đọc và thấu hiểu câu nói ấy, những mong sau này lớn lên sẽ có thể báo hiếu cho má…Thế nhưng, quá nửa đời người, con chưa làm được gì cho má. Dẫu rằng đứa con bất hiếu này vẫn luôn mong muốn làm vơi đi, dù chỉ là đôi chút, nỗi nhọc nhằn đeo đẳng suốt một đời gian nan của má, nhưng… con lực bất tòng tâm, xin má hãy tha thứ cho con!

Má ơi! Thời gian cứ âm thầm trôi đi, tuổi má ngày càng chồng chất. Những nếp nhăn in hằn dọc ngang trên trán má, trên khuôn mặt già nua của má. Phải chăng không ít trong số đó được tạo nên từ chính sự bạc bẽo, bất hiếu của chúng con? Mẹ già như chuối chín cây, cứ nghĩ đến một ngày nào đó má sẽ vĩnh viễn rời xa mình là lòng con lại đau nhói và mắt con rưng rưng lệ.

Có nhiều lúc con nghĩ về những tháng ngày gian nan, vất vả mà má đã trải qua khi con chưa có mặt trên cõi đời này mà bỗng có mong ước ngây ngô: giá như con có thể sẻ chia cùng má những ngày tháng đó! Trên rẻo đất miền Trung quê nhà chang chang nắng gió - nơi mà người làng mình đã tự nhận là "chó ăn đá, gà ăn muối"- má đã trải qua thời thiếu nữ cơ cực. Rồi những tháng ngày thiếu thốn, đói khát của những năm 40, 50 của thế kỷ trước, má một mình chăm sóc bà ngoại cho đến ngày ngoại mất vì bệnh tật và thiếu thốn.Dù nhọc nhằn, đắng cay thế nào má vẫn không đành lòng lìa xa quê nhà. Nhưng...chiến tranh đã không dung chúng ta trên mảnh đất quê hương. Má quyết định ra đi vì sự an toàn của chúng con và má đã đúng. Căn nhà nhỏ của gia đình ta đã tan hoang vì một quả đạn pháo sau ngày má con ta ra đi không lâu.

Ngày má đưa chúng con vượt biển trên chiếc thuyền nhỏ đi từ Bình Định tới Nha Trang, cả nhà ta suýt chết vì bão. Gần như với hai bàn tay trắng, cả nhà ta đã đặt chân tới được mảnh đất cao nguyên hiền hòa, thơ mộng này, nơi má đã được sinh ra và đã sống những ngày ấu thơ trước khi theo Ngoại về quê năm mười tuổi. Nhưng…lúc này, bà ngoại đã bán hết nhà cửa, xe cộ và số tiền thu được cũng đã tiêu tan vì những năm ly loạn, vì Tuần lễ Vàng…Nhà cửa, ruộng vườn thì đã ở lại cùng với khói lửa đạn bom, thế là, với hai bàn tay trắng, mấy má con ta bắt đầu những ngày tháng ăn nhờ ở đậu nhà người. Con không biết đã bao nhiêu lần má nuốt nước mắt tủi nhục vào trong vì bà con, họ hàng hắt hủi, bao nhiêu khinh thường má đã phải gánh chịu cũng chỉ vì chữ nghèo, chữ khổ, bao nhiêu đắng cay mà má đã âm thầm nếm trải. Má ơi! Khi ấy, sâu trong tâm hồn đơn sơ của má, hẳn là những đợt sóng triền miên của khổ đau cũng đã bao lần gào thét và chỉ có hình bóng yêu thương của những đứa con mới cho má sức mạnh để đứng lên, với gánh nặng oằn vai, cắn răng bước tiếp trên con đường dài hun hút của tương lai vô định …Suốt đời má chưa có được một ngày thong thả, có lẽ vì vậy mà má luôn vội vàng, tất bật trong từng cử chỉ, dáng đi cho dù sau này má không còn phải ngược xuôi kiếm sống nữa.

Một năm trở lại đây má yếu đi nhiều, má yếu đi nhanh đến nỗi làm con ngỡ ngàng. Tóc má bao năm qua vẫn đen nhánh cho dù má đã qua cái tuổi thất thập từ lâu. Bây giờ mái tóc ấy xác xơ, bạc đi khá nhiều rồi. Má ơi! Có phải vì thời gian đó con đi bệnh viên, nhọc nhằn trải qua hai lần phẫu thuật, chết đi sống lại, má ở nhà, quá căng thẳng âu lo nên sức cùng, lực kiệt và đã không còn đủ sức để chống chọi với quy luật khắc nghiệt của Tạo hóa? Giờ đây, khi con về nhà, lại đến lượt má phải vào bệnh viện. Má bệnh nhiều quá, bệnh tật đã làm má không còn tỉnh táo, má trở nên cáu bẳn, gắt gỏng khiến chị con càng thêm vất vả khi chăm sóc cho Má. Con không biết nếu như con - đứa con trai không may mắn của má thay chị chăm sóc được cho má thì má có như vậy không? Có lẽ không, bởi vì con biết lòng má vẫn dành cho con một tình thương có phần thiên vị như để bù đắp cho những thiệt thòi của con. Má ơi! Con một đời bất hiếu, chưa một ngày phụng dưỡng, chăm sóc má, cũng chưa một lần làm được gì cho má vui. Có lẽ nào một đời trót lỡ, mãi mãi con chỉ là một gánh nặng đeo đẳng trên vai má mà thôi?!

Con cầu mong má sớm lành bệnh trở về với chúng con. Má hãy cố gắng lên, má nhé! Con đang mong chờ từng ngày để sớm được đón má trở về đó! Con ước mong sao - lại một mong ước ngây ngô nữa - mỗi năm cứ đến ngày lễ Vu Lan, con lại MÃI MÃI được vui mừng cài lên áo một bông hồng đỏ thắm, cho dù chỉ là cài lên trong tâm tưởng.

( Ngày má đi bệnh viện )

Không có nhận xét nào: