9 tháng 3, 2009

Một ngày bỗng ước mình là cỏ


Em lên thăm anh, niềm vui chưa kịp thỏa thì chuyện buồn đã ập tới. Ta đưa nhau lên đồi, đưa nhau vào ngôi nhà thờ nhỏ tìm nơi nghỉ chân mà ngỡ như hai kẻ trốn chạy đang tìm chốn nương thân. Ngồi bên nhau trong góc giáo đường em dựa vai anh ngủ ngoan như một cô mèo nhỏ sau một chuyến đi dài mệt nhọc. Anh cố nén tiếng thở dài, nhìn lên thánh giá thầm nguyện: "Chúa ơi, chúng con chỉ là hai kẻ ngoại đạo lạc bước đến đây mong tìm chút bình yên trước những bão giông của cuộc đời. Xin Chúa lòng lành hãy ban cho con niềm tin và sức mạnh để vượt qua thử thách này". Rồi lặng yên lắng nghe hơi thở của em, cảm nhận được sự tin cậy vô điều kiện em dành cho anh, cả linh hồn anh trào dâng một nỗi đau vô bờ bến, một nỗi đau không thốt được nên lời.
Em ơi, hãy ngủ ngoan đi nhé! Ngủ cho quên những ngang trái của cuộc đời, ngủ cho nguôi nỗi ngậm ngùi bởi lòng người hoang lạnh, ngủ cho khuây đi nỗi đau này. Ngủ đi em, trong giấc mộng của em sẽ không có những lời cay đắng làm em buồn tủi, ở đó em sẽ cười rạng rỡ và đôi mắt sẽ ngời lên vì hạnh phúc như khi em đón nhận những đóa hồng anh trao. Ngủ ngoan nhé! Cô bé tội nghiệp của anh ...
Em biết không, anh cảm thấy thật sự mệt mỏi sau những gì đã xảy ra. Ngoài kia cỏ trải mượt trên triền đồi nghiêng nghiêng mình đón nắng. Anh chợt muốn nằm lăn ra trên cỏ. Ước gì bây giờ anh cũng là một trong những ngọn cỏ mềm bé nhỏ khép đôi cánh lá nằm kia, ngủ một giấc thật dài, không oán trách, không giận hờn, không buồn tủi. Ai bảo rằng cỏ dại? Cỏ ơi! Chắc chỉ mình cỏ hiểu rằng vì sao có một ngày ta bỗng ước mình là cỏ?...
CỎ HỒNG-Phạm Duy.
Rước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối
Rước em lên đồi, hẹn với bình minh
Ðôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép, bước đi ôm cỏ mềm
Ðồi êm êm, cỏ im im, ngủ yên yên, mộng rất hiền
Giọt sương đêm còn trinh nguyên
Nằm mê man chờ nắng sớm lên, rước em lên đồi tiên
Đồi nghiêng nghiêng, cỏ lóng lánh,
Rồi rung rinh, bừng thoát giấc lành
Trời mông mênh, đồi thênh thênh
Cỏ chênh vênh chờ đôi nhân tình
Rước em lên đồi xanh ! Rước em lên đồi trinh.
Mời em lên núi cao thanh bình
Cỏ non phơn phớt ôm chân mình
Mời em rũ áo nơi đô thành
Cùng ta lên núi cao thanh thanh
Em ơi ! Ðây con đồi dài, như bao nhiêu mộng đời
Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương.

Níu em trên đồi, cỏ thơm mùi sữa
Níu em yêu ngồi trên bãi cỏ non
Giương đôi tay ôm thân tròn ơn mưa móc
Hãy xoã mái tóc, rũ trên vai anh mòn
Ðồi quen quen, cỏ ngoan ngoan, tưởng mơn man làn tóc rối mềm
Rồi nghe thêm lời van xin
Từ trong tim hoặc dưới suối tiên, ngã êm trên cỏ hoang
Trời trong em, đồi choáng váng, rồi run lên cùng gió bốn miền.
Cỏ không tên nằm thênh thang, rồi vươn lên vì ta yêu nàng
Hỡi ôi con đồi ngoan! Hỡi ôi cỏ hồng hoang!
Cỏ xanh đổi sắc theo nhân tình
Mặt trời cũng đang soi tia lành
Cỏ hoang xao xuyến trên ngọn ngành
Ðỏ như trong giấc mơ lung linh
Em ngoan như tình nồng, em bao la mịt mùng
Em thơm như cỏ hồng em ơi!

ĐÀ LẠT - Đêm không ngủ
Ca khúc "Cỏ hồng" của nhạc sĩ Phạm Duy

Không có nhận xét nào: