4 tháng 9, 2008

MẮNG KẺ ĐA TÌNH


Ngồi buồn lại giận cho mình
Nhặt đâu cái thói đa tình đong đưa
Thương người ta, thương lạ chưa:
Người cơn nắng đẹp, ta mưa cuối trời
Chẳng biết ta chẳng biết người
Không dưng đũa mốc đòi chòi mâm son!
Chân đi mé bước chon von
Trái tim lỡ nhịp chẳng còn đường lui
Sợi tơ đã vướng chân rồi
Trách cho con nhện chọn người mà giăng
Giận ai quen thói gió trăng
Đa sầu, đa cảm, đa mang, đa tình
Có người ngồi ngắm bóng mình
Chợt thương, chợt giận, chợt ...khinh khỉnh cười!
(Một ngày buồn nhớ Người Dưng)

Không có nhận xét nào: