14 tháng 10, 2008

MÊNH MÔNG NỖI NHỚ


(Thương tặng "Cô bé con của tôi ")

Tình yêu là sự kiếm tìm hay tình yêu là cơ duyên? Trong lúc đứng chờ nàng dưới bầu trời đêm lạnh lẽo,hắn đã tự hỏi như thế. Ngước nhìn vầng trăng đang dịu dàng trải ánh sáng trong trẻo và bát ngát trên cành lá , hắn nhớ lại ngày đầu tiên khi gặp nàng - người con gái mà trước đó hắn chỉ được nghe tiếng qua điện thoại ...
"Ở đây hả em?", giọng nàng vọng vào từ ngoài hành lang bệnh viện, ngân nga, ấm áp và đầy quyến rũ không khác lúc trò chuyện trong điện thoại
, thằng Nguyên-cháu hắn "Dạ" một tiếng thật to rồi mỉm cười dẫn nàng vào phòng.

Nàng còn rất trẻ, trông chỉ chừng hai muơi sáu, hai mươi bảy tuổi là cùng. Hắn không biết, hay nói một cách khác, hắn khó mà giải thích được tại sao hắn bối rối đến thế khi thấy nàng. Khi nàng ngồi xuống ghế, hắn có một cảm giác thật khác lạ. Bỗng dưng hắn cảm thấy nàng thật là gần gũi, dường như mình đã quen nàng từ lâu-- tưởng chừng như hắn đã gặp khuôn mặt ấy, cặp mắt ấy từ giây phút nào xa xưa trong quá khứ của mình. Nàng nhìn lướt qua hắn, ngay lập tức đôi mắt hắn bị thu hút bởi nét đẹp giản dị không chút phấn son của nàng.

"Trông anh gầy và xanh quá. Anh có khỏe không?", nàng hỏi .

"Cám ơn N, lưng tôi vẫn đau nhức rất nhiều. Nó làm tôi rất khó ngủ."Hắn đáp, gần như là đang phân bua với nàn.

"Nhìn anh có vẻ yếu quá. Khi nói chuyện qua điện thoại anh có vẻ tự tin và trẻ trung lắm mà."Hắn hơi băn khoăn: "Vậy là nàng bảo mình già rồi! Ừ, mà quả đúng vậy! Lúc này, so với nàng mình như một chiếc lá úa bên một bông hoa vừa nở. "Lúc đó anh nói nhiều hơn, tự nhiên hơn, còn đùa cợt, pha trò nữa chứ! "Hắn gượng cười lúng túng, giọng nói của nàng cứ cuốn hút hắn, làm hắn không suy nghĩ được một cách rõ ràng, mạch lạc. Nàng cười nhẹ "Không biết tại sao những ngày qua, lâu lâu em lại nghĩ đến anh. Em muốn gặp mặt anh vì tò mò đấy" .Hắn mỉm cười "Vậy là N. đến thăm tôi chẳng qua là vì tò mò thôi ư?" Ánh mắt nàng lại lướt qua hắn thật nhanh, nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy những tia sáng tinh nghịch long lanh trong mắt nàng. "Em muốn biết anh chàng người Đà Lạt mà em chỉ mới được trò chuyện qua điện thoại trông như thế nào thôi!"

Nàng lại cười,nhưng có vẻ không vui lắm: "Nhưng hôm nay hình như anh không muốn nói chuyện". Hắn ậm ừ chống chế: "Không phải đâu. Tại vì tôi …tôi ..." Hắn ấp úng không nói tiếp được. Nàng đỡ lời hắn, mắt vẫn nhìn xuống, chỉ có đôi chân mày thanh thanh của nàng hơi nhướng lên trong một thoáng: "Tại gặp mặt em, anh mất tự nhiên chứ gì?" Hắn nói cho qua chuyện: "Chắc là vậy " . Nàng đưa tay vén mấy sợị tóc lòa xòa trên vầng trán, dịu dàng nói:"Chừng nào anh phẫu thuật lần thứ hai, nhớ báo cho em biết nhé!" Hắn khẽ khàng đáp:"Vâng!Cảm ơn N." rồi im lặng vì không biết nói gì thêm. "Người ta đã vất vả đi hàng trăm cây số để đến thăm mình, thế mà mình chẳng biết phải nói sao để biểu lộ sự biết ơn đối với người ta, thật là tệ ", Hắn nhủ thầm nhưng vẫn không mở lời được. Bất chợt, hắn nhìn mông lung ra ngoài cửa phòng:Vẫn cảnh vật quen thuộc ấy, vẫn cái hành lang với dãy lan can bằng sằt sơn xanh, nhìn xuống khoảng sân gần như vuông vức lác đác cây xan . Hắn đã nằm ở đây hơn ba tháng, đã nhìn đến mòn khung cảnh ấy mà chỉ mới qua một lần phẫu thuật. Và hắn không biết mình còn phải chờ bao lâu cho cuộc phẫu thuật thứ hai. Gia đình hắn đã tốn kém quá nhiều rồi. Hắn cố nén một tiếng thở dài mà thấy lòng u uất. Ngoài hành lang bệnh viện, lao xao tiếng người cười nói, trò chuyện. Cái cây cao cao mọc từ tầng trệt -hắn cũng chẳng biết là cây gì-um tùm những chiếc lá xanh xanh khẽ rung rinh trước gió "Phải chi mình là chiếc lá kia", hắn rưng rưng thầm nghĩ . Hắn mãi ngồi trầm tư với những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, nàng cũng im lặng…

Lúc ấy hắn không nghĩ được gì cho rõ ràng. Hắn nhớ mình cứ ngắm mãi bàn tay thon nhỏ với những ngón tay chắc là rất mềm mại của nàng. Người ta bảo, tay như thế là có số sướng. Nhưng dáng đi của nàng lại hơi tất bật. Như thế nàng có sướng thật không? Hắn tự hỏi và bất chợt nhìn xuống đôi chân của nàng, đôi chân thon thả mà đầy đặn, bàn chân đang đong đưa dưới ghế. Đôi gót chân nhỏ nhắn, xinh xẻo ấy đã tuột ra khỏi giầy từ lúc nào và đang ngọ nguậy liên tục "Tại mình ", hắn tự trách "Mình không nghe nàng gọi điện báo tin đã đến, báo hại nàng phải đi tìm loanh quanh cả tiếng đồng hồ trong bệnh viện, chắc là chân mỏi nhừ rồi ". Bỗng dưng trong đầu hắn nảy ra ước muốn được nắm lấy đôi bàn chân nhỏ ấy mà xoa bóp cho nàng. Hắn đỏ mặt vì ý nghĩ kỳ cục ấy nhưng may là nàng không để ý. Nàng vẫn không nhìn thẳng vào hắn nên hắn chỉ có thể ngắm khuôn măt nghiêng nghiêng thanh tú ấy từ phía bên phải của nàng. Nàng vẫn ngồi như thế, khuỷu tay phải tỳ trên nệm giường ngay sát đôi chân của hắn. Mái tóc hơi dài thả sau lưng, đôi vai và cái lưng dịu dàng hơi nghiêng về trước để đọc tờ tạp chí nàng vừa cầm lấy trên giường hắn. Dường như có một nỗi niềm gì đó nàng không thể nói và hắn cũng vậy. Hắn chỉ biết ngồi len lén ngắm nàng. Một cảm giác vừa gần gũi vừa ngại ngùng làm hắn hết sức bối rối, ngượng ngập. Hắn thấy thương cái dáng ngồi lặng lẽ, nhẫn nại của nàng . Hắn không rõ nét nào trên người nàng đã cuốn hút mình, hắn cũng chẳng bận tâm vì điều đó. Nàng vẫn ngồi im lặng, một bên ngực xinh xắn hình như hơi tựa lên giường , đôi mắt không nhìn lên với hàng mi rợp bóng chơm chớp khẽ rung động, bàn tay nàng vẫn cầm tờ báo nhưng hình như không đọc được gì, những ngón tay mảnh dẻ hơi bồn chồn cứ mân mê trang giấy láng mịn.

"Em sắp phải về rồi ", đột ngột nàng nói và ngay lập tức trong lòng hắn man mác một nỗi luyến tiếc không tên. Hắn chỉ nhớ hình như mình đã đáp lại một cách hơi ngớ ngẩn "Sao nhanh vậy ? N.bận à?" và nàng bảo nàng phải về vì đã hẹn với người bạn nào đó. Hắn chỉ nghe được loáng thoáng, không thật sự hiểu là nàng đang nói gì. Sau khi nàng về, hắn gừi cho nàng một tin nhắn dài, nàng chỉ trả lời vỏn vẹn một câu "Dù sao chúng ta vẫn là bạn" . Hắn không hiểu tại sao lòng mình cảm thấy thật nặng nề khi đọc xong tin nhắn đó.

Thình thoảng hắn hoặc nàng gọi điện cho nhau. Nàng và hắn thường có những buổi nói chuyện tương đối dài, khỏang mươi phút --và cũng có những lúc nhát gừng, im lặng nặng nề, cả hai như co mình lại trong nỗi niềm riêng của chính mình. Sau này hắn mới biết nàng cũng mến hắn nhưng không ai dám nói lên tình cảm của mình mà che giấu một cách vụng về, ít ra là về phía hắn. Nàng và hắn thường tiếp tục những buổi nói chuyện như vậy, giữa đôi lúc vui vẻ hiếm hoi là những phút thinh lặng đột ngột. Có lúc hắn tự bảo mình hão huyền và cố quên nàng đi, nhưng tâm trí hắn như bị ám ảnh bởi hình dáng của người con gái nhỏ nhắn, xinh xinh đó. Nàng đã khắc lên tâm trí hắn một hình bóng dịu dàng, êm ái mà đậm sâu. Một hôm, hắn gọi điện báo cho nàng biết hắn sắp được mổ tiếp. Giọng nàng nghe thật hờ hững làm hắn cảm thấy hụt hẫng "Anh gọi cho em chỉ có vậy thôi à?". "Không đâu, N. ơi !Anh rất muốn nói với em nhiều điều hơn thế", suýt nữa hắn đã kêu lên như vậy nhưng dường như có một vật gì đó chận ngang cổ họng khiến hắn nghẹn giọng.

Ca mổ lần thứ hai này suýt nữa đã lấy đi mạng sống của hắn. Giai đoạn khó khăn nhất có lẽ là hơn nửa tháng trời trong phòng hồi sức. Trong những lúc vật vã vì đau đớn ,sau những cơn sốt lạnh run cầm cập, rồi nóng đến nỗi mê man, quanh hắn vẫn thấp thoáng hình bóng của nàng. Ở giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết, hắn bấu víu vào nàng như một điểm tựa, bên cạnh những người thân trong gia đình hắn, nàng là một trong những hình bóng yêu thương đã níu kéo hắn ở lại với cuộc đời này. Nhưng có lẽ mãi mãi nàng không bao giờ biết đến điều đó. hắn ôm ấp hình ảnh của nàng với một tình yêu đơn phương đầy tuyệt vọng. Hắn không bao giờ nghĩ rằng có ngày nào đó sẽ có nàng trong đời mình. Đến nỗi một hôm, khi nàng gọi điện bảo nàng nhớ hắn, hắn vui lắm nhưng nhất định không tin. Có lẽ đó chỉ là một câu nói vui miệng của nàng thôi ."Làm sao nàng có thể nhớ mình được?" Hắn mỉm cười chua xót.

Đã mười tháng trôi qua. Giờ đây nàng và hắn liên lạc với nhau mỗi ngày.Qua giọng nói mừng rỡ của nàng khi hắn gọi điện, hắn biết rằng lúc nào nàng cũng mong đợi hắn gọi đến. Rất nhiều lần khi một trong hai người gọi điện hay nhắn tin cho nhau thì gần như đồng thời người kia cũng đang làm điều tương tự. Nàng bảo "Chúng mình có thần giao cách cảm anh à !" Hắn chỉ cười, thầm nghĩ "Có thể như thế được chăng?"
Nàng đang học tiếng Hoa, nàng bảo vậy. Thỉnh thoảng nàng lại tinh nghịch gửi cho hắn một tin nhắn chữ Hoa làm hắn phải mày mò mãi mới trả lời được. Nhưng làm thay đổi cuộc đời hắn lại là một ngôn ngữ khác . Một hôm nàng gửi cho hắn một tin nhắn bằng tiếng Anh, bảo rằng nàng nhớ hắn, rằng hắn thật ngốc nghếch khi không nhận ra điều ấy. Lòng khấp khởi mừng vui, hắn lập tức hồi âm cho nàng cũng bằng một tin nhắn tiếng Anh. Nhưng nàng bảo là nàng không gửi tin nhắn đó. Hắn vô cùng thất vọng. Trong lúc cảm thấy bị tổn thương nặng nề vì bị đem ra làm trò đùa, hắn đáp lại nàng bằng những lời buồn bã,bộc lộ hết tình cảm mà mình che giấu bấy lâu nay rồi cám ơn và xin lỗi nàng, lời lẽ hàm ý là sẽ không liên lạc nữa. Nàng gọi cho hắn, vừa khóc vừa thổ lộ tình cảm của nàng đối với hắn.Thì ra, tin nhắn tiếng Anh đó là của đứa em trai nàng gửi để trêu hắn! Sau này, mỗi lần nhắc đến chuyện đó, hắn cười trong hạnh phúc và bảo nàng "Anh rất biết ơn ông mối của chúng ta". Phải, chính nhờ ông mối tinh nghịch này mà nàng và hắn phá vỡ được lớp vỏ bọc che đậy bên ngoài và thấu hiểu tình cảm của nhau.

Dạo này nàng và hắn thường xuyên gặp nhau trên mạng. Càng ngày hắn càng bị cuốn hút bởi sự dễ thương của nàng. Khuôn mặt không chút phấn son của nàng, cái nhìn bối rối của nàng, đôi cánh tay nõn nà, xinh xắn, những bộ đồ giản dị nàng mặc, mái tóc tự nhiên của nàng, giọng nói đôi khi hơi khàn của nàng... luôn luôn mang lại cho hằn một cảm giác mới mẻ, nồng ấm, một cái gì đó như một nguồn sức mạnh đang chảy tràn vào lòng hắn. Hắn cảm thấy cuộc đời đáng yêu từ khi có nàng. Trong những tin nhắn nàng và hắn trao đổi qua lại, bên cạnh chữ thương thì chữ nhớ luôn được nhắc tới nhiều nhất. Nàng và hắn dùng mọi từ ngữ mà cả hai có thể nghĩ ra được để thổ lộ nỗi nhớ da diết ,nhớ đến cồn cào ruột gan. Đôi khi, chat với nhau trên mạng đến bốn, năm tiếng đồng hồ nhưng ngay sau đó nàng vẫn gọi điện nói rằng nàng nhớ hắn vô cùng. Hắn cũng vậy.Hình ảnh của nàng dường như lúc nào cũng đầy ắp trong tim hắn. Cái cách nàng nũng nịu bảo rằng nàng nhớ hắn thật đáng yêu và trẻ con.Ừ, mà nàng trẻ con thật đấy. Có nhiều lúc gặp nhau trên mạng, nàng đòi hắn kể chuyện ...cổ tích! Trong lúc hắn vừa kể vừa moi óc cố nhớ những tình tiết nhỏ nhất thì nàng ngồi nghe chăm chú say sưa như một cô bé. Vì vậy, hắn thường trêu nàng, gọi nàng là "Cô bé con của anh".

Mặc dù cảm động trước tình yêu say đắm và nồng nhiệt của nàng, hắn luôn suy nghĩ xem những gì sẽ xảy ra nếu hắn và nàng thật sự đến với nhau. Hắn không muốn hay nói chính xác hơn hắn sợ tình yêu của hắn phá hỏng cuộc đời bình dị của nàng.Ừ, nàng nói nàng muốn chung sống với hắn, làm vợ hắn--nhưng mà...cuộc sống của nàng và hắn sẽ đi về đâu? Có lẽ ,mọi việc sẽ khác hẳn nếu như hắn là một người đàn ông giàu có. Nhưng hắn chỉ là một người đàn ông bệnh tật, không bạc, không tiền. Hắn có thể mang lại điều gì cho nàng? Hắn chỉ có thể đưa nàng đến một cuộc sống vất vả, gian nan hay còn tồi tệ hơn thế nữa, một cuộc sống thiếu vắng hạnh phúc. Liệu cuộc hôn nhân của nàng và hắn sẽ kéo dài được bao lâu? Nếu không may hắn chết đi thì nàng sẽ ra sao? Hắn có quyền làm dang dở đời nàng chăng? Hắn cảm thấy quá lớn tuổi đối với nàng, hắn sợ là mình không còn đủ sức và nghị lực để bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng hắn cũng không có đủ nghị lực để chia tay với nàng.

Hôm nay, nàng vượt đường xa hàng mấy trăm cây số lên Đà Lạt thăm hắn. Hắn vừa hớn hở vừa hồi hộp ra đón nàng. Hắn nhận ra ngay cái dáng nhỏ nhắn của nàng khi nàng vừa bước vào ngõ nhà hắn. Mắt hắn và nàng chạm nhau. Niềm thương nhớ bấy lâu làm nàng và hắn không thể kiềm chế được nữa. Hắn ôm choàng lấy nàng, nàng ấp mặt vào ngực hắn và nước mắt của nàng và hắn bắt đầu chảy - hắn thấy những giọt lệ lăn trên mặt nàng long lanh ngời sáng như ngọc rơi dưới ánh trăng. Thật dịu dàng và từ tốn, hắn hôn lên mắt nàng, lên đôi má nàng, lên trán nàng, hôn cả đôi tay bé nhỏ của nàng; nàng tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng không né tránh. Nàng không hề trang điểm và cũng không dùng nước hoa, hắn có thể ngửi thấy một mùi thơm phảng phất nhưng dai dẳng cứ bám riết lấy tâm trí kể từ phút ấy- mùi thơm của da thịt nàng. Má nàng hồng lên như hai quả đào chín tới và đôi mắt long lanh nhìn hắn như chờ đợi.

Hắn nghe tiếng nàng thì thầm bên tai, nhẹ như gió thoảng "Em tin là có duyên phận anh à ! Bởi nhìn anh, em thấy thương như gặp gỡ hồi nào, kiếp nào. Em không mong ước cao xa gì cả. Em chỉ mong mỗi ngày thức dậy thấy anh ở bên cạnh. Buổi sáng chở mớ rau vườn ra chợ, mua ít thức ăn mang về nấu bữa cơm trưa. Chiều về thấy anh ở nhà đang đợi em ... Và một ngày nào đó được nghe con mình nói với mình những lời nói thơ ngây. Con mình sẽ rất xinh, nó sẽ hiền và thông minh như anh, khỏe mạnh như em .Vâng, em chỉ ước có như vậy thôi, một ước mơ thật bình dị”. Hắn lắng nghe trong nỗi niềm xúc động. Hắn biết lý trí của mình đã đầu hàng tiếng nói của con tim.

Hắn chỉ mong sao nàng không vì tội nghiệp hắn mà đồng ý lấy hắn.

Nép trong vòng tay hắn, nàng khép hờ đôi mắt. Khuôn mặt ngời sáng vì hạnh phúc của nàng đang ngẩng lên chờ đợi với đôi môi hé mở. Hắn siết chặt bờ vai nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn trìu mến rồi thì thầm bên tai nàng:

"Gần một năm rồi, mình mới gặp lại nhau, phải không em?

"Dạ", tiếng nàng nhẹ như hơi thở.

"Nhớ anh nhiều lắm phải không?", hắn hỏi nhỏ.

Giọng nàng nũng nịu từ trong ngực áo hắn:

"Nhớ nhiều lắm! Chỉ mong gặp anh ngay thôi."

"Anh cũng vậy. Nhớ em vô cùng." Hắn thì thào bên tai nàng.

"Nhớ chết được!", nàng ngúng nguẩy:”Đã biết rồi mà còn hỏi nữa chứ? Em bắt đền đấy!"

"Thế em muốn anh đền gì nào? Kẹo, bánh hay cà rem?”

"Anh làm như em là trẻ con mà đòi anh những thứ đó", nàng bật cười.

Nhẹ nâng khuôn mặt tươi tắn của người yêu, hắn dập tắt câu nói của nàng bằng một nụ hôn dài. Nàng rướn mình lên, đón nhận nụ hôn yêu thương của hắn.

"Với anh, em chỉ là cô bé con thôi mà!", hắn cười khẽ .

Nàng siết chặt lấy bờ vai hắn, dụi đầu vào ngực hắn . Thời gian như ngưng lại và tiếng nàng như vọng lại từ một giấc mơ:

"Anh...! Anh ơi...!Em nhớ anh"

Ừ ! Đúng vậy ! Tình yêu của nàng và hắn đã bắt đầu từ một chữ nhớ. Và ngay cả lúc này, khi đang ôm chặt lấy nhau như vậy, không hiểu sao hắn vẫn thấy nhớ nàng thật nhiều. Một nỗi nhớ mênh mông. Lòng hắn không dứt xáo trộn bởi những nỗi niềm bất chợt. Hắn hít vào một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Nhưng những dòng suy nghĩ vẫn miên man chảy mãi không dứt trong đầu hắn. Như đốt lòng mình với ngọn lửa yêu thương, với nỗi thống khổ xen lẫn hạnh phúc, hắn thấy những gì đã và đang cản trở tình yêu của nàng và hắn, những gì hắn lo lắng bấy lâu thật là vô nghĩa. Hắn nhận ra rằng, tình yêu của nàng và hắn là một điều gì đó vô cùng cao thượng và đẹp đẽ. Bây giờ, quanh nàng và hắn chỉ là nỗi nhớ thương đang cần trao gửi, cho dù với tình yêu này nàng và hắn sẽ hạnh phúc hay đau khổ, giàu sang hay nghèo khó đều không quan trọng. Hắn chỉ biềt là, sau bao ngày xa cách, hắn đang được kề cận bên nàng...

"Mình sẽ không rời xa nhau một phút, một giây nào nữa, nhé anh!", ánh mắt nàng đang tha thiết nói lên điều ấy với hắn. Dường như hạnh phúc của nàng và hắn đã đến, dù là muộn màng. Một niềm hạnh phúc đơn sơ và nhỏ nhoi như hạt nắng cuối ngày, mong manh nhưng vẫn ấm áp và đẹp đẽ...


















CÁM ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG

Không có nhận xét nào: